Cố Hoài Bích bị thương không nhẹ, cả người không có chỗ nào lành lặn hết, may mà cậu có khả năng tự hồi phục, vì vậy sau khi nghỉ ngơi vài ngày thì không có gì đáng lo.
Với thể trạng của cậu như vậy thì không thể đưa cậu đi bệnh viện được nên đành phải nghỉ ngơi ở một viện tư nhân của
tộc.
Vào mỗi sáng Biên Biên sẽ đến đúng giờ để truyền dịch cho cậu.
Trong khoảng thời gian này, bọn Lawrence cố gắng mọi cách để tránh đi, nguyên nhân là vì đại ca bọn họ làm nũng tới bọn họ nhìn cũng cay mắt.
Đúng là không thể tưởng tượng được, một người đàn ông da thịt be bét hết còn chẳng hừ lấy một cái thế mà lúc tiêm thì lại ôm lấy cánh tay cô vợ trẻ của mình nghiêm túc nói: "Anh sợ"
Sợ cái rắm!
Biện Biên rất tượng với một Cố Hoài Bích thế này, mỗi lần cầm kim tiêm cô đều kiên nhẫn an ủi cậu, nói một chút là ổn thôi, đừng nhìn, coi như bị kiến cắn một cái.
Biên Biên bảo Cổ Hoài Bích nhắm mắt lại đừng nhìn, vì thế Cố Hoài Bích nghe lời úp mặt vào ngực Biên Biên, còn không quên dặn dò cô: "Em nhẹ tay chút."
"Rất nhẹ tay, không lừa anh đâu, có phải không có cảm giác gì không?"
Cố Hoài Bích nâng tay truyền dịch lên, nói: "Đau quá, sao đau thế!"
Biên Biên cẩn thận kiểm tra lại, ngạc nhiên nói: "Sao đau được, truyền dịch không có đau."
"Đau"
"Đau chỗ nào?"
"Nào chỗ cũng đau."
Cố Hoài Bích chỉ mặt mình, Biên nâng mặt cậu nhìn một lúc lâu, thế là Cố Hoài Bích kể lại gần, hôn môi cô, qua một hồi lâu mới miễn cưỡng buông
"Anh lại chơi em!" Biên Biên vỗ mặt cậu.
Cố Hoài Bích nói: "Này tính là gì, chờ anh khỏe..." Cậu cười gian.
"Nói cái gì đó!" Biên Biên lấy kim tiêm chọc mông cậu.
Cố Hoài Bích là kiểu mạnh miệng, kiên quyết không chịu xin tha hay chịu thua, cho nên lần nào cũng bị Biên Biên đâm đến
kêu gào.
Cho nên sáng nào hai người cũng ở trong phòng bệnh đùa giỡn suốt mấy tiếng đồng hồ, lần đầu Lawrence nhìn thấy bọn họ đùa nhau xém tí mù mắt, sau đó cậu ta kiên quyết tránh những cảnh hành hạ thể xác và tinh thần người độc thân này.
Đôi lúc bọn họ hay bàn tán sau lưng, bảo vợ đại ca đúng là dân học y, đâm vừa chuẩn vừa ác.
Lần trước dùng nanh sói đâm thẳng tim của Cố Hoài Nhu, nếu đổi là người khác, sợ là không có bản lĩnh khiến đối phương
chết trong một đòn.
Bằng không thì sao có thể là vợ của đại ca được.
...!
Lần bị thương này Cố Hoài Bích nghỉ ngơi non nửa tháng, cậu cứ dây dưa mãi không chịu khỏe lên, ngày nào cũng bắt Biên Biên ở cạnh chăm sóc, nói thế nào cũng phải phải chờ tới khi lông mọc ra, vậy mới gọi là khỏi hẳn.
Biên Biên lười nói chuyện với cậu, cô định chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, là một sinh viên y, đương nhiên là học càng sâu càng tốt, Biên Biên dự định đi theo hướng u bướu là vì muốn thực hiện ước mơ của mình, mẹ của cô cũng qua đời vì mắc ung thư.
Trong thời gian Biên Biên thi lên thạc sĩ, Cố Hoài Bích tự học qua chương trình y, cùng Biên Biên ôn tập, thảo luận nội dung
trọng tâm.
Hứa Kỳ không định thi lên thạc sĩ, cô ấy muốn dọn ra ngoài ở riêng cho nên làm việc ở một bệnh viện tư, tuy công việc có chút vất vả, đổi lại tiền lương khá cao.
Hiện tại thì Hứa Kỳ đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gia tộc, Biên Biên là người duy nhất Hứa Kỳ giữ liên lạc.
Thỉnh thoảng Cố Hoài Bích cũng chỉ biết được chút tin của Hứa Kỳ qua vài ba câu của Biên Biên.
"Anh không có trục xuất cô ấy, là tự cô ấy trục xuất mình."
Cố Hoài Bích luôn nói như vậy, Biên Biên biết, cậu đối xử với Hứa Kỳ giống như cha của Hứa Kỳ, rất quan tâm và nhớ mong.
Tộc sói rất coi trọng gia đình và chủng tộc, dù không phải người một nhà hay quen biết nhưng khi biết người cùng tộc gặp khó khăn, bọn họ sẽ giúp đỡ lẫn nhau, cũng nguyên nhân như thế, bọn họ mới có thể thịnh vượng đến nay và ngày càng lớn mạnh.
Sau đêm ấy Hứa Kỳ trở thành người nổi tiếng sau một đêm, một con sói lại dám cứu Vua Sói một mạng vào lúc nguy hiểm nhất, chuyện này xém nữa được viết thành truyện anh hùng đọc trước khi ngủ cho đám nói nhỏ.
Nhưng...!Nửa năm sau sự kiện hầm bí mật, trong tộc nói chẳng còn ai nhắc đến con sói lai ấy.
Bọn họ xấu hổ không dám mở miệng, không muốn nhắc đến.
Ngay cả cha của Hứa Kỳ, người đàn ông yêu vợ thương con như thế, nhưng sau khi Hứa Kỳ kiên quyết làm chuyện kia thì ông cũng đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô ấy.
Đối với lựa chọn của Hứa Kỳ, Cố Hoài Bích có thể hiểu được, nhưng không thể ủng hộ được.
Biện Biên xin cậu, cậu mới không nhúng tay vào việc này, mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua.
Kể cả Nghiêm Gia Thụ và ông nội Hứa Kỳ năm lần bảy lượt tìm đến Cố Hoài Bích, hy vọng cậu có thể kiểm soát hành vi khác người của Hứa Kỳ, Cố Hoài Bích không đồng ý.
Trên đời này chỉ có một mình Trần Biện Biên ủng hộ Hứa Kỳ, Cố Hoài Bích làm sao có thể chống đối lại Trần Biên Biên sao, rõ ràng là không thể.
Có đôi khi Cố Hoài Bích cũng thử bảo Biên Biên đi khuyên Hứa Kỳ, đến lúc nên buông tay rồi.
Biên Biên nhìn thẳng vào mắt cậu nói với cậu rằng, nếu người hôm nay ngủ ở đó là Cố Hoài Bích anh, thì em cũng sẽ lựa chọn giống Hứa Kỳ, không bao giờ hết hy vọng.
Cho nên A Hoài, em không thể khuyên cô ấy điều mà đến chính em cũng không làm được.
Cố Hoài Bích im lặng nắm chặt tay cô.
Một buổi chiều cuối tuần, Biên Biên rảnh rỗi hẹn Hứa Kỳ ra ngoài tụ tập, trùng hợp đúng lúc Hứa Kỳ muốn chuyển nhà, cần nhân lực, thể là "Bắt lính" Biện Biên qua giúp.
Hơn nửa năm không gặp, Hứa Kỳ có vẻ gầy đi, không còn tròn như viên ngọc sáng trước kia ở nhà được cha mình nuôi bằng
trứng gà sườn heo mỗi ngày.
Tuy gầy đi nhưng đường nét khuôn mặt lại sắc sảo hơn nhiều, nhìn lanh lợi hơn.
Mặc dù tính tình Hứa Kỳ tùy hứng, nhưng cô ấy đã có nhà riêng, có một cuộc sống tuyệt vời, công ty chuyển nhà đưa hai chiếc xe vận tải lớn tới, chuyển tất cả đồ đạc của Hứa Kỳ đi đến căn nhà hai tầng ven hồ ở ngoài ngoại ô.
Căn nhà nằm ở một nơi rất yên tĩnh, ở đối diện là công viên và hồ nước gợn sóng lăn tăn, căn nhà tốt thế này hẳn là tiền thuê
không thấp.
Bây giờ Hứa Kỳ cắt đứt liên lạc với gia đình, Biên Biên tò mò không biết cô ấy lấy tiền đâu ra để thuê căn nhà tốt như vậy.
Cho đến khi đồ đạc được chuyển xong xuôi, Biên Biên nhìn thấy trên tầng hai có một căn phòng trang trí theo phong cách cổ xưa, chợt cô hiểu đây có nghĩa là gì.
Lúc đi xuống tầng, Biên Biên nhìn thấy Tình Văn đang đứng bên cạnh ở cửa sổ sát đất.
Tình Văn ăn mặc sườn xám màu xanh ngọc, sườn xám tôn lên dáng người thướt tha của cô ấy, tay Tình Văn cầm quạt tròn che đôi môi đỏ bừng, làn da nhợt nhạt dưới ánh mặt trời trông càng trắng bệch nhìn rất rợn người.
Thật ra căn hầm bí mật đó chính là Tình Văn.
Tình Văn là cửa vào, cho nên lúc trước tộc nói lật cả Bắc thành lên vẫn không tìm thấy kiểm Biên Biên, nào ai có thể ngờ một cô gái xinh đẹp cổ điển vậy mà là chìa khóa của căn hầm.
Biên Biên nhìn hồ nước ở công viên đối diện, dường như đã hiểu chuyện gì đó.
Tình Văn ở đây vậy thì lối vào căn hầm có lẽ là ở dưới hồ đối diện.
Có Tình Văn ở đây thì cuộc sống của Hứa Kỳ tốt hơn nhiều, dù sao thì Tình Văn cũng đã đi theo Lục Diễn nhiều năm như vậy, còn về Lục Diễn thì không thể lường được.
Suy cho cùng thì đá quý cậu ta cất dưới căn hầm cũng chất đống không ít.
Hứa Kỳ quay về phòng, đẩy theo "Lục Diễn" đến bên cạnh cửa sổ sát đất để Lục Diễn đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp.
Hai mắt Lục Diễn nhắm chặt, đầu hơi nghiêng dựa vào gối xe lăn, trên người đắp một cái áo khác bông, hai tay nắm với nhau.
Dưới ánh mặt trời, làn da trắng của cậu ta như phát sáng lấp lánh.
Dường như Lục Diễn không chết, chỉ là đang ngủ thôi.
Hứa Kỳ cố gắng gượng sống với tất cả lòng tin và chút hy vọng nhỏ nhoi.
"Cậu nhìn anh ấy kìa, giống như một giây sau sẽ mở mắt ra vậy." Hứa Kỳ ngồi sụp xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của Lục Diễn.
Tóm lại, khi huyết tộc kiệt quệ cơ thể sẽ hóa cát bụi nhưng Lục Diễn không hóa thành cát bụi như thế, cậu ta dường như đã chết nhưng vẫn chưa chết.
Cơ thể bất tử, linh hồn huyết tộc sẽ biến mất, cho nên Hứa Kỳ ngoan cố tin rằng rồi sẽ có một ngày Lục Diễn tỉnh lại.
Chuyện mơ tưởng hão huyền không bao giờ xảy ra ấy bị tộc sói và huyết tộc nhất trí
phản đối --
Lục Diễn đã chết, chết thật rồi, ngay cả khi xác cậu ta vẫn được giữ lại thì theo quy tắc của huyết tộc phải thiêu xác của Lục Diễn, để linh hồn của cậu ta có thể an giấc ngàn thu.
Nhưng Hứa Kỳ kiên quyết không đồng ý, ai dám chạm vào thi thể của Lục Diễn cô ấy sẽ cắn hết.
Vì thế suýt nữa có hai người huyết tộc vô tội toi mạng dưới hàm răng của Hứa Kỳ.
Sau đấy dẫn đến sự kiện ngoại giao của hai tộc, huyết tộc cương quyết yêu cầu tộc sói giao thi thể của Lục Diễn.
Tất nhiên là các trưởng bối trong tộc sói đều yêu cầu Hứa Kỳ buông tay, từ trước tới nay, không có ai trong tộc nói cứ giữ
mãi một các xác của người huyết tộc thế này, đúng là làm xấu mặt tộc mà.
Các trưởng bối gây áp lực cho cha Hứa Kỳ, càng gây áp lực thì cha Hứa Kỳ càng quan tâm tương lai của con gái mình, ông không mong Hứa Kỳ mắc kẹt giữa mớ tình cảm chết này.
Từ khuyên nhủ đến mắng chửi Hứa Kỳ đều nghe không vào, khăng khăng là Lục Diễn tỉnh lại, thậm chí ông còn dùng quan hệ cha con để dọa dẫm, thế nhưng Hứa Kỳ vẫn u mê, nhất quyết làm theo ý mình.
Tuy nhiên điều khủng khiếp hơn nữa là, nếu ngày trước con trẻ không nghe lời thì cắt nguồn tài chính của nó, kéo về nhà đánh một trận là yên ngay, còn lần này...!Do được Tình Văn giúp đỡ, chiêu cắt nguồn tài chính này không thể thực hiện được; đánh một trận càng không thể hiện giờ Hứa Kỳ đã lớn, có suy nghĩ riêng của mình, không thể dựa vào "Thịt xào măng" để giải quyết vấn đề.
Cha của Hứa Kỳ hết cách, Cố Hoài Bích người đứng đầu tộc cũng mặc kệ Hứa Kỳ, vì thế trên đời này không ai có thể ngăn cản được cô ấy.
Tình Văn cầm quạt tròn dáng điệu tha thướt đi ra sau vườn, đứng ở bên rào nhìn ra bên ngoài.
Trai gái già trẻ nhìn thấy Tình Văn đều phải liên tục ngoái đầu lại tò mò nhìn cô ấy.
Biên Biên hỏi nhỏ Hứa Kỳ: "Không phải là tình địch à, làm sao mà hai người các cậu còn muốn hai gái cùng thờ một chồng?"
Hứa Kỳ cào móng vuốt chó lên lưng Biên Biên không chút thương tiếc: "Cái gì mà hai gái thờ một chồng, cậu xem phim nhiều quá rồi đấy.
Tình Văn nói, đợi đàn anh tỉnh lại, cô ấy sẽ đưa lại toàn bộ đá quý mấy năm nay anh ấy sưu tập lại cho Lục Diễn, sau đó ở ẩn, đến lúc đó sẽ đi làm chuyện mình muốn làm, tìm một người đàn ông cô ấy thích sống cùng nhau."
Biên Biên nhiều chuyện hỏi: "Mấy năm nay đàn anh tích cóp được bao nhiêu đá quý vậy?"
"Làm sao tới biết, đó giống như báu vật của Tình Văn ấy, có chết cũng không chịu nói cho tớ biết, còn bảo tớ đừng có ý đồ
với đá quý"
Biên Biên mỉm cười, nhìn Lục Diễn ngồi trên xe lăn, dường như cậu ta chỉ đang ngủ say.
Chẳng qua mọi người đều biết tình trạng của cậu ta, còn không bằng là người thực vật, người thực vật còn có cơ hội tỉnh lại, nhưng muốn đánh thức Lục Diễn...!Trừ khi có kỳ tích xảy ra.
Biên Biên ngồi xuống, chạm vào bàn tay lạnh toát của Lục Diễn, bàn tay cậu ta lạnh ngắt chẳng khác gì lúc còn sống.
Sau khi huyết tộc chết, cơ thể sẽ tự hóa cát bụi, nếu không hóa cát bụi sẽ mãi mãi không bị thối rữa.
Cho nên Lục Diễn vẫn giữ được vẻ ngoài lúc chết, y như còn sống.
"Huyết tộc thịnh âm, nhưng đàn anh rất thích phơi nắng." Biên Biên nói: "Lúc trước tớ hay thấy anh ấy đứng phơi nắng trên
sân thể dục."
"Đâu chỉ có thế, anh ấy còn thích đánh bóng rổ, thích tham gia các hoạt động thi đấu thể thao, lúc năm hai anh ấy còn thi chạy Marathon, có điều chạy được nửa đường không chịu nổi nữa, ngất mất" Hứa Kỳ nhớ lại những chuyện trước đây, mỉm cười ấm áp: "Chạy không được thì đừng chạy, ngoan cố làm gì không biết."
"Tớ nhớ là khi đàn anh tham gia Marathon, người nào đó mới vừa nhập học, sao nhớ rõ chuyện này hay vậy."
"Người nào đó có trí nhớ tốt được chưa?"
Biên Biên cười: "Không phải người nào đó có trí nhớ tốt, mà vì người nào đó vừa mới nhập học đã yêu đàn anh từ cái nhìn đầu tiên."
"Không, không hề! Ai yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên chứ!"
Sói sẽ không yêu huyết tộc từ cái nhìn đầu tiên đâu!
"Rồi rồi, Tiểu Kỳ của chúng ta rất có tự trọng và nguyên tắc của sói."
Hứa Kỳ bĩu môi, lại véo Biên Biên, Biên Biên vội tránh đi.
Ở chung với Cố Hoài Bích mãi cô đã tạo thành phản xạ có điều kiện, mấy cái người này giận lên là hết cho đến cắn không ngừng.
Phơi nắng xong rồi Hứa Kỳ đẩy Lục Diễn về phòng, phòng cậu ta được sắp xếp ở tầng hai, Hứa Kỳ và Lục Diễn ở cùng một phòng, thậm chí là ngủ chung giường.
Đây cũng là điều cha Hứa Kỳ không chấp nhận được.
Kể cả con gái ông chưa kết hôn hay là đã gả cho Lục Diễn, bây giờ Lục Diễn đã là người chết, đêm đêm ngủ với người chết chuyện quái gì vậy!
Cha Hứa Kỳ không chấp nhận được điều đó càng không thể chấp nhận huyết tộc xương cốt già cỗi đã mấy trăm tuổi ấy, ông cảm thấy con gái mình đã làm bẩn cơ thể và linh hồn thuần khiết của thế hệ đầu!
Hứa Kỳ thì mặc kệ tất, dù bên ngoài có gió tanh mưa máu cỡ nào cô ấy sẽ đóng cửa lại sống như bình thường, giống như lúc Lục Diễn vẫn còn ở bên cạnh.
Lục Diễn luôn muốn sống như con người bình thường, khao khát được sưởi ấm và ánh mặt trời ấm áp, cho nên Hứa Kỳ mới không đặt cậu ta trong quan tài lạnh lẽo, cô muốn mỗi ngày cậu đều ngủ trên cái bụng ấm áp của mình.
Lục Diễn chết trong lòng ngực Hứa kỳ thì phải sống lại trong lồng ngực ấy.
**
Tình Văn là một cô gái yếu đuối và đa cảm, rồng thần chỉ thấy được đầu*, không thấy được đuôi, giống như hồn ma không biết chạy đi đâu.
*Ý nói Tình Văn lúc ẩn lúc hiện chẳng biết đi đâu.
Có một lần Hứa Kỳ lần theo mùi và tìm thấy cô ấy ở quán bar,
Tình Văn mặc áo Bustier*, uống rượu Cocktail, đã say khướt còn hăng nhảy Disco trên sàn.
*Áo bustier: Bustier có kiểu dáng là sự kết hợp giữa crop-top và corset, áo dài tới eo có phần cúp ngực.
Cô gái này không giống yêu tinh già sống mấy trăm tuổi mà ngược lại giống y mấy đứa nhóc, có gì mới mẻ đều muốn thử.
Tuy Hứa Kỳ không quản cô ấy nhiều, nhưng cũng phải lo lắng đến an toàn của cô ấy, không thể để cô ấy chạy lung tung, huống chi Tình Vẫn còn giữ toàn bộ tài sản của Lục Diễn dưới hầm bí mật.
Cô gái yếu đuối trói gà không chặt này bình thường còn không thể vặn nắp chai nước khoáng nữa làm sao mà có thể gánh được trách nhiệm chăm sóc thi thể của Lục Diễn, nên là mọi thứ đều cho Hứa Kỳ làm.
Ngoại trừ những lúc đi thì mỗi ngày Hứa Kỳ đều lau người cho Lục Diễn, bế cậu ta xuống tầng, đẩy ra ngoài phơi nắng, hóng gió ở ven hồ, buổi tối thì tâm sự với cậu ta, sau đó ôm nhau ngủ.
Như thể lúc...!Lục Diễn còn sống cùng Hứa Kỳ, chưa từng rời đi.
Đối với tốc sói, Hứa Kỳ làm như vậy...!Quá khác người, bọn họ không thể chịu được một cô gái chưa lấy chồng như Hứa Kỳ sống cùng với một người chết.
Tộc sói yêu bầu trời xanh và bùn đất, họ vô cùng yêu thiên nhiên, còn người Hứa Kỳ thì toàn là mùi xác chết, bọn họ thật sự không chịu nổi.
Hứa Kỳ mặc kệ bọn họ có chịu được hay không, chỉ cần Cố Hoài Bích không nói gì thì Hứa Kỳ không sợ gì sất, mọi chuyện đã có đại ca lo.
**
Có một lần, Hứa Kỳ đẩy Lục Diễn ra công viên phơi nắng, vài đứa nhóc tộc nói không hiểu chuyện tò mò tới nhìn Lục Diễn.
Hứa Kỳ cũng không cản bọn họ, thích nhìn gì thì nhìn, cũng không phải không nhận ra mặt.
Cho đến khi bọn chúng bắt đầu nhặt đá ném Lục Diễn, khiến cho Hứa Kỳ tức giận, Hứa Kỳ chắn người mình bảo vệ Lục Diễn, nhe hàm răng sắc bén dọa bọn chúng chạy hết.
Sau đó, cha mẹ của chúng đến, ngoài mặt họ xin lỗi Hứa Kỳ nhưng Hứa Kỳ biết bọn họ xin lỗi không chân thành gì cả, còn có ý khinh miệt nữa.
Giờ Hứa Kỳ đã trở thành nỗi xấu hổ của tộc sói, suốt đời cô bị đóng đinh cái cột sỉ nhục này...!Hứa Kỳ đẩy Lục Diễn rời đi.
Buổi tối về đến nhà, Tình Văn bí mật làm cao bồi mát lạnh bôi lên cục u nhỏ trên trán cho Hứa Kỳ, bĩu môi nói: "Sau này cô cẩn thận chút, cô thì da dày thịt béo, đừng có làm hỏng cơ thể của chủ nhân tôi đấy."
Hứa Kỳ biết Tình Văn chỉ được cái miệng chứ rất mềm lòng, cho nên cũng không so đo với cô ấy, chỉ nói: "Tôi sẽ không bao giờ để người khác làm anh ấy bị thương."
Tình Văn biết Hứa Kỳ yêu Lục Diễn đến mức nào, lúc trước cô ấy không rõ, hiện tại đã rõ rồi.
Trình nói dối của Hứa Kỳ cực kỳ siêu đẳng, lừa hết mọi người bao gồm Trần Biên Biên và Cố Hoài Bích.
Lục Diễn đã chết thật rồi, thi thể cậu ta không bị thối rữa là vì ngày ngày Hứa Kỳ dùng dao nhỏ cắt đầu ngón tay mình lấy
một chén máu nuôi dưỡng thi thể Lục Diễn để không bị thối rữa...!
Trong mắt Tình Văn, Hứa Kỳ là một cô gái điên cố chấp.
Tình yêu cố chấp này và chút hy vọng nhỏ nhoi là thứ duy nhất có thể giúp Hứa Kỳ gắng gượng sống.
Sống cùng chăn, chết chung mồ, cuộc đời chẳng cầu gì nữa.