Lục Diễn đã hồi phục, Hứa Kỳ và Tình Văn đón cậu về nhà, cơ thể cậu đã hoàn toàn thay đổi thành con người, máu nóng chảy khắp người, tế bào đã có khả năng tạo máu.
Điều này có nghĩa Lục Diễn đã hoàn toàn biến thành con người, cậu cần ăn cơm ba bữa, cũng sẽ có sinh lão bệnh tử.
Ban đêm, Lục Diễn đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ.
Hứa Kỳ đi đến bên cạnh cậu, hết ngước nhìn ánh trăng lại nhìn cậu, định nói cái gì đó nhưng sợ làm phiền cậu.
Cậu vẫn là người đàn ông trầm tĩnh, cô không dám phá vỡ sự yên tĩnh của cậu.
Lục Diễn đặt tay lên vai Hứa Kỳ, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Giờ phút này, thời gian đối với cậu mà nói, không còn là mãi mãi, mỗi một phút giây đều có ý nghĩa.
Ý nghĩa của cuộc sống, ý nghĩa của sự tồn tại và...!Ý nghĩa của tình yêu.
Hứa Kỳ là người không thể đứng im được nửa phút, cô cố gắng kiềm chế tính tình của mình đứng im bên cạnh Lục Diễn mười phút.
Đến giới hạn, cô gãi đầu, kéo góc áo Lục Diễn hết ngắm trăng trên trời, lại nhìn xuống cỏ xanh dưới chân...!
Cuối cùng Tình Văn cũng xuất hiện đúng lúc cứu nguy cho Hứa Kỳ.
Tình Văn uyển chuyển đi tới, hành lễ với Lục Diễn, sau đó tháo vòng cẩm thạch trên tay trái xuống đưa cho Lục Diễn.
"Tình Văn không phụ phó thác, bảo vệ toàn bộ tài sản của tiên sinh, bây giờ tiên sinh đã sống lại, Tình Văn xin phép ở ẩn, chìa khóa căn hầm bí mật trả về cho chủ."
Lục Diễn nhận lấy vòng tay, gật đầu: "Vất vả cho cô."
"Đâu có, tiên sinh có ơn cứu mạng Tình Văn, tan xương nát thịt còn không đủ báo đáp."
Hứa Kỳ hết nhìn Lục Diễn lại nhìn sang Tình Văn, cảm giác...!Sắp phải chia ly.
"Sau này có tính toán gì không?" Lục Diễn hỏi Tình Văn.
"Tôi muốn đi chu du khắp nơi."
Thiếu chút nữa Hứa Kỳ bật cười, lúc trước Tình Văn nói chuyện hay dùng văn phong nho nhã cổ đại, có điều qua mấy năm chỉ dạy của Hứa Kỳ, Tình Văn từ cô gái cổ đại xinh đẹp biến thành một cô gái hiện đại nằm trên sô pha gặm chân gà.
Thật bất ngờ khi Lục Diễn tỉnh lại, cô ấy nhập vai trong một giây, biến trở lại cô nha hoàn bé nhỏ, thế mà còn muốn chu du khắp nơi, sao cô ấy không nói mình muốn vác kiếm đi khắp giang hồ đi.
Chẳng qua không khí chia ly nặng nề như thế, Hứa Kỳ không thể cười được nên nói với Tình Văn: "Cô giữ gìn sức khỏe, lòng người trong xã hội hiện đại rất phức tạp, cô không được cả tin, hơn nữa đừng để đàn ông xấu lừa"
Tình Văn gật đầu, lấy khăn tay lau nước mắt, khiến cho ý nghĩ tặng Tình Văn một cái ôm chặt của Hứa Kỳ tan thành mây khói.
Tình Văn đi ra ngoài vườn, xa xa trông thấy có một người đàn ông ngồi trên thềm đá ở quảng trường đối diện.
Khuôn mặt cậu ta sáng sủa dễ nhìn, ánh trăng rọi vào người cậu tôn lên làn da trắng như tuyết.
Sói.
Là một huyết tộc cấp cao, Tình Văn đề cao cảnh giác nhìn cậu ta.
Người nọ đứng lên, dưới ánh trăng, dáng người cao gầy.
"Ai đó?" Tình Văn nhe răng sắc nhọn ra.
"Là Vân Cảnh của tộc sói."
Vân Cảnh bước đến trước mặt Tình Văn, nở nụ cười tỏa nắng: "Xin chào."
Tình Văn nhận ra Vân Cảnh chính là người lần đó nhiệt tình đưa cô vào bệnh viện, răng nhọn của Tình Văn biến mất, VỖ ngực nói: "Hù chết tôi, tôi còn tưởng rằng vừa ra khỏi cửa thì chết ngay chứ!"
Vân Cảnh nhảy xuống khỏi bậc thềm, hỏi Tình Văn: "Cô muốn đi đâu?"
"Chu du khắp nơi."
"Ồ!" Vân Cảnh hâm mộ nói: "Tôi có thể đi cùng cô hay không?"
"Không thể, tôi muốn đi một mình, không mang trẻ con theo."
"Tôi không phải trẻ con, tôi đã 22 tuổi! Hiện tại đang giúp đỡ gia tộc quản lý công ty, là một người trưởng thành...!À không
sói trưởng thành!"
"Ờ" Tình Văn không quan tâm: "Thế tôi cũng không thể đưa cậu theo được."
"Tại sao?"
"Cha mẹ cậu mà biết sẽ giết tôi mất."
"Tôi đã lớn rồi, bọn họ không thể quản lý tôi nữa."
Tình Văn nhìn ánh mắt cháy bỏng của Vân Cảnh, trong lòng nói thôi xong, con sói ngốc này yêu cô mất rồi.
"Sói ngốc, cậu muốn đi đâu?"
Vân Cảnh thấy giọng điệu chị gái nhỏ thân thiện hơn, hào hứng nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, bây giờ cô đã được tự do không cần phải ở bên cạnh Lục Diễn nữa, chúng ta có thể cùng nhau mở cửa hàng trước! Vấn đề tài chính cô không cần lo, tôi chi!"
Tình Văn nhíu đôi mày xinh đẹp, bụng nói tộc sói các người đều thẳng thắn như vậy à, bỏ qua giai đoạn yêu đương, qua luôn kết hôn, là vì mở cửa hàng nhỏ á?
"Chuyện này.
Tôi muốn suy nghĩ thêm."
"Tất nhiên tất nhiên, chuyện quan trọng nhất đời người nên phải suy nghĩ cẩn thận!" Vân Cảnh ngồi trên bậc thềm, chống
cằm nhìn Tình Văn đầy mong đợi, dường như đang đợi cô suy nghĩ tại chỗ.
Tình Văn:......!
"Tôi là một cô gái tính cách hơi mạnh" Tình Văn nói với Vân Cảnh: "Thật ra ngay từ đầu tôi không có ý định kết hôn, cậu thật lòng đấy à?"
"Thật hơn ngọc trai luôn!" Vân Cảnh giơ tay lên trời thề: "Sau này tiền kiếm được trong cửa hàng có sáu tôi bốn, không không, cô bảy tôi ba!"
Tình Văn có chút cảm động: "Cậu đối xử với tôi thật tốt."
"Ừm."
"Vậy cậu muốn mở cửa hàng gì?"
Vân Cảnh lấy ghi chú viết kế hoạch đã chuẩn bị từ trước ra, phấn khởi giới thiệu với Tình Văn: "Chuyên nhận may các loại
trang phục cho nữ bằng tay, hán phục, đồ cosplay...!Cô góp tay nghề, tôi bỏ vốn, chúng ta định hướng theo con đường may mặc cao cấp, phấn đấu trở thành người đứng đầu ngành!"
Tình Văn:..........!
**
Sau khi Tình Văn đi, trong nhà lại yên tĩnh như cũ.
Lục Diễn đeo vòng cẩm thạch lên tay Hứa Kỳ, nói: "Chìa khóa hầm bí mật giao cho em giữ."
"Ấy, không được không được!" Hứa Kỳ liên tục xua tay: "Em cẩu thả lắm, chắc chắn sẽ làm mất nó, nhiều đá quý của anh như thế, em làm mất sao mà đền nổi!"
Lục Diễn mỉm cười, nói: "Không cần đến, tất cả là của em."
Hứa Kỳ ngạc nhiên nhìn Lục Diễn: "Anh nói cái gì?"
Lục Diễn thản nhiên nói: "Vợ chồng là một mà, tài sản của anh đương nhiên cũng là của em."
Đây là lần đầu tiên hai người họ nhắc đến vấn đề này sau khi Lục Diễn tỉnh lại, Hứa Kỳ vẫn luôn lo lắng, lúc đầu cậu không biết gì về chuyện kết hôn, Hứa Kỳ sợ cậu không vui, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu Lục Diễn không vui, coi như bọn họ không có kết hôn.
"Anh...!Anh nói em có thể...!Có thể ở lại bên cạnh anh sao?"
Hứa Kỳ nói lắp.
"Em đang nói bậy bạ gì đấy." Lục Diễn cười ấm áp: "Em là vợ của anh, tất nhiên là phải ở bên cạnh anh"
Hạnh phúc tới bất ngờ làm đầu óc Hứa Kỳ không chạy kịp.
"Anh không giận em tự ý kết hôn với anh à?"
Lục Diễn nắm tay Hứa Kỳ, cùng cô đi vào nhà: "Có thể cưới được em, là Lục Diễn được hời."
"Không không không" Hứa Kỳ khiêm tốn nói: "Là em được hời! Lời to luôn!"
"Làm gì mà xa cách vậy?"
Đúng vậy, tại sao cô lại nói chuyện xa cách thế, nói chuyện với Lục Diễn về vấn đề này làm đầu óc cô phấn khích quá!
"Thế...!Sau này anh chính là chồng em nhỉ?" Hứa Kỳ không chắc chắn gọi một tiếng: "Chồng ơi?"
Chợt Lục Diễn có chút ngượng, hai má ửng hồng, nặng nề đáp một tiếng, sau đó xoay người sang chỗ khác: "Sói nhỏ, anh lớn tuổi, khá là trầm tính nhưng anh sẽ đối xử tốt với em, hy vọng em không chê anh nhạt nhẽo"
"Không đâu!" Hứa Kỳ đi đến trước mặt Lục Diễn, thân thiết kéo tay cậu: "Dù có chán còn có thể chán hơn lúc anh còn là xác chết sao?"
Sau khi Lục Diễn tỉnh lại, có nghe Cố Hoài Bích kể lại những chuyện xảy ra trong lúc cậu ngủ say.
Thật không ngờ được, cuộc sống của cô gái này phải khó khăn như thế nào khi giữ một cái chết xác đây, làm sao mà ngày ngày cắt đầu ngón tay, dùng máu nuôi thi thể của cậu không thối rữa.
Lục Diễn nhẹ nhàng ôm cô, kiềm chế cảm xúc của mình cảm xúc, trầm giọng nói bên tai Hứa Kỳ: "Sói nhỏ, anh có thể làm gì cho em, em cứ nói với anh, dù là bất cứ chuyện gì."
Nếu không cậu thật sự sẽ áy náy chết, đau lòng chết.
"Ừm, chuyện này...!Bây giờ anh để em suy nghĩ đã, hình như cũng không nghĩ được gì."
"Không sao, từ từ nghĩ sau."
"Em nghĩ ra rồi!" Hứa Kỳ chớp chớp mắt: "Từ lâu em đã muốn làm với anh."
Lục Diễn cúi đầu nhìn ánh mắt chờ mong của cô gái trước mặt, trong lòng cũng đã đoán được là chuyện gì.
Tộc sói đa số có vẻ đặc biệt thích làm chuyện này, hơn nữa mãi mãi không thỏa mãn.
"Được không, có thể không?" Hứa Kỳ kéo tay áo sơ mi trắng của cậu: "Em muốn, em muốn..."
"Có, có thể."
Hứa Kỳ hoan hô một tiếng, kéo tay Lục Diễn chạy vào phòng ngủ, sau đó nhảy lên giường, nằm bẹp trên chiếc giường lớn mềm mại: "Nhanh lên nhanh lên! Mau lên ngủ đi!"
Lục Diễn kéo cổ áo, hỏi cô: "Anh có nên cởi quần áo trước không?"
"Anh cởi quần áo làm gì?"
"Cái này...!Không cởi cũng được, tùy em thích"
Hứa Kỳ vỗ lên cái bụng mềm mại của mình: "Mau ngủ trên bụng em nè, em luôn muốn anh ngủ ở đây, rất thoải mái! Lên ngủ thử xem!"
Lục Diễn:........!
"Ừa!"
**
Lục Diễn thật sự nghiêm túc ngủ trên bụng Hứa Kỳ suốt đêm.
Tuy cậu thức trắng suốt đêm nhưng đây là lần đầu tiên cơ thể cậu có dục vọng mãnh liệt như vậy, ít nhất, mấy trăm năm qua cơ thể cậu luôn lạnh lẽo, chưa bao giờ nghĩ đến những việc này.
Lục Diễn nhìn khuôn mặt cô đang ngủ say, hôn lên trán Hứa Kỳ một nụ hôn sâu.
Cậu cảm thấy, hormone trong người đã kích thích cảm xúc của cậu.
Lần đầu tiên cậu thích một thứ gì đó nhiều như vậy, như thích cô gái trước mặt này.
Lời nguyền cho sự vĩnh hằng của huyết tộc là sự lạnh lùng không tình cảm, không hứng thú.
Được làm người, thật sự rất hạnh phúc.
Nhiều lần Lục Diễn khơi gợi bản năng sói của Hứa Kỳ, cô mơ mơ màng màng ấn đầu cậu lại trên bụng mình, để cậu ngoan một chút.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba đều là như thế này, đến tối ngày thứ tư Lục Diễn không chịu nổi nữa nên nói thẳng với cô: "Chúng
ta là vợ chồng."
"Đúng rồi." Hứa Kỳ đắp mặt nạ nắn nằm ở trên giường tập thể dục chân: "Cho nên em mới để anh ngủ trên bụng em"
Người khác muốn ngủ còn không được đó!
"Nhưng anh không muốn ngủ trên bụng em."
Lục Diễn vừa dứt lời, Hứa Kỳ dừng động tác, nhìn cậu bằng ánh mắt không tin nổi, cô bị tổn thương, mặt nạ rớt phân nửa:
"Anh nói cái gì?"
"Anh không muốn ngủ trên bụng em, anh muốn ngủ trên em!"
Người đàn ông già đứng đắn Lục Diễn rất khó mở miệng nói ra mấy lời này, mặt đỏ tại hồng một lúc lâu sau mới phun ra một chữ: "...!Chân"
Hứa Kỳ nhíu mày, hoang mang nhìn cậu: "Chân cứng ngắc làm sao ngủ được, trên bụng thoải mái với mềm mại hơn."
Vì thể lần đầu tiên "Đấu tranh" kết thúc trong thất bại, Lục Diễn nghĩ nguyên nhân là vì da mặt cậu quá mỏng.
...!
Từ sau khi Lục Diễn tỉnh lại, cha Hứa Kỳ lại làm ầm lên vì chuyện Hứa Kỳ dám dùng máu nuôi Lục Diễn suốt ba năm, ông nhìn thấy Lục Diễn là nổi giận.
Vào ngày sinh nhật 46 tuổi của cha mình, Hứa Kỳ quyết định đưa Lục Diễn về nhà, cùng nhau đón sinh nhật cha và hóa giải
mâu thuẫn giữa hai người.
Đêm trước đó, Lục Diễn lật hết căn hầm bí mật của mình tìm được mười mấy viên đá quý cực khủng vô cùng giá trị bày ra trước mặt Hứa Kỳ, nói tất cả đều là quà gặp mặt định tặng cho cha.
Hứa Kỳ nhìn mấy viên đá quý lấp lánh, trong lòng không hề dao động.
Khác với huyết tộc đam mê trang sức, tộc sói trời sinh không có hứng thú với mấy thứ này, bọn họ thích những thứ có thể sử dụng được hơn mấy thứ trang sức hào nhoáng trống rỗng này.
Hứa Kỳ thấy Lục Diễn lấy ra hết của quý của mình, cẩn thận cất vào hộp ngọc chạm khắc tinh xảo, cô cũng không đành lòng tạt cho cậu gáo nước lạnh, chỉ nói: "Chồng à, tối nay đưa em đi siêu thị"
Lục Diễn dịu dàng gật đầu.
Trong siêu thị, Hứa Kỳ đi dạo một vòng khu thực phẩm tươi sống, chọn những miếng thịt heo nhiều mỡ nhưng không ngấy với một cái giò heo, lại mua không ít tôm cá tươi sống...!
So với đưa đá quý gì đó, trực tiếp tặng thịt có lẽ cha cô còn vui hơn.
Lục Diễn nói: "Mua nhiều như vậy, cha mẹ chúng ta ăn hết không?"
"Trông thế chứ chẳng có bao nhiêu đâu." Hứa Kỳ cười xấu xa nói: "Anh không mua nhiều thịt cho ông ấy, ông ấy sẽ cáu kỉnh
rồi ăn anh đấy anh tin không?"
Lục Diễn nuốt một ngụm nước bọt, không chút để ý nói: "Ờ, để xem ông ấy có khả năng hay không?"
"Tại sao anh dám nghi ngờ sức chiến đấu của tộc sói, cái...!cái anh này!"
Lục Diễn chỉ vào đầu mình: "Mặc dù đã trở thành người nhưng Lục Diễn vẫn là Lục Diễn, tốt xấu gì cũng đã sống mấy trăm
năm, chỗ này chưa có hỏng."
"Đi thôi đi thôi" Hứa Kỳ nhìn đồng hồ: "Gần đến giờ rồi chúng ta đi thôi."
"À, thịt bò đó anh thấy còn khá tươi ngon, mua thêm đi."
Hứa Kỳ chỉ vào cậu: "Há! Anh sợ kìa!"
"Không có."
"Anh sợ!"
Lục Diễn gạt tay Hứa Kỳ: "Không có"
**
Hai vợ chồng đi vào chung cư, mẹ Hứa Kỳ đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, liên tục vẫy tay với cha Hứa Kỳ: "Đến rồi, đến rồi!"
Cha Hứa Kỳ "Vèo" một cái nhảy tót đến cửa sổ, trốn sau rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy Lục Diễn xách túi lớn túi nhỏ, Hứa Kỳ đi bên cạnh cậu, hình như muốn giúp cậu xách một ít nhưng Lục Diễn không cho, bảo cô đi trước dẫn đường.
Là tộc sói, bọn họ có thể hỗ trợ lao động chính trong nhà, chịu trách nhiệm chính những việc nặng nhọc, bởi vậy con gái tộc
sói đều không chọn gả cho chồng ngoài tộc chứ đừng nói là gả cho huyết tộc.
Đối với phái nữ tộc sói, đàn ông con người quá yếu đuối, chỉ có gả cho một con sói lớn mạnh mẽ mới có thể giả vờ làm cô gái nũng nịu, yếu ớt.
"Con rể chúng ta rất ga lăng" Mẹ Hứa Kỳ khen.
Hứa Kỳ ba hừ lạnh một tiếng: "Tính ra cậu ta còn có chút giống đàn ông."
"Chờ lát nữa hai đứa nó lên đây, ông đừng có xụ mặt ra làm con gái khó xử."
"Ông đây sẽ không cho cậu ta vào nhà!"
"Đừng tức giận."
Trong lúc hai vợ chồng nói chuyện thì chuông cửa vang lên, mẹ Hứa Kỳ nhanh chóng đi mở cửa: "Đển rồi à, mau vào đi."
Hứa Kỳ dẫn Lục Diễn vào: "Mẹ, đây là Lục Diễn."
"Chào dì."
Mẹ Hứa Kỳ nở nụ cười dịu dàng: "Ối trời, gọi dì gì chứ, nên gọi là gì đây?"
Hứa Kỳ kéo kéo Lục Diễn đang ngơ ra: "sửa cách gọi lại"
Nhưng mà Lục Diễn còn chưa kịp mở miệng thì bỗng nhiên cha Hứa Kỳ ngồi ở sô pha ho nhẹ một cái: "Một cái xác chết thối, mẹ nó, mau mở cửa sổ đi."
Mẹ Hứa Kỳ có chút xấu hổ, nhận lấy túi lớn túi nhỏ trong tay Lục Diễn, nói: "Đừng để ý đến ông ấy."
Sau khi vào nhà, Lục Diễn vội lấy hộp đá quý ra đưa đến trước mặt mẹ Hứa Kỳ: "Đây là chút lòng thành của con."
Khi mở hộp ra mẹ Hứa Kỳ hết sức choáng váng, cuộc đời này bà chưa từng nhìn thấy nhiều đá quý đẹp đến vậy, hồng ngọc, ngọc bích, ngọc lục bảo...! Được đặt ở chung đúng là lấp lánh đến làm mù mắt người ta mà!
"Trời đất." Bà cúi đầu kêu lên: "Tất cả đều tặng cho mẹ ư?"
"Vâng."
Cha Hứa Kỳ liếc mắt sang đây, nhìn thấy mấy viên đá quý càng làm ông giận sôi máu: "Đồ chơi gì vậy, không thực tế!"
"Phụ nữ đều thích mấy thứ này." Mẹ Hứa Kỳ rầu rĩ nói: "Kết hôn nhiều năm rồi mà ông còn chưa tặng được cho tôi một sợi dây chuyền đấy."
"Tôi tặng mấy thứ đồ chơi này làm gì, chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài, không thể ăn lại chẳng thể dùng."
Mẹ Hứa Kỳ bĩu môi, nói với Hứa Kỳ: "Tìm chồng đừng bao giờ tìm người như cha con, hết đường cứu chữa."
Hứa Kỳ nhìn vào mắt cha mình nói: "Cha, Lục Diễn còn mua rất nhiều đồ ăn cha thích, hôm nay anh ấy tự mình xuống bếp làm một bữa cơm cho cha."
"Thôi đi, cậu ta là huyết tộc, cậu ta mà biết nấu cơm?"
"Mấy hôm nay con đang học nấu." Lục Diễn cười ôn hòa: "Tay nghề không tốt lắm nhưng cũng tạm ăn được."
Hứa Kỳ đẩy Lục Diễn, đi vào bếp cùng cậu.
Mẹ Hứa Kỳ nói nhỏ với cha Hứa Kỳ: "Con rể là một đứa trẻ điềm đạm, nó sẽ đối xử tốt với con gái mình"
Cha Hứa Kỳ làm động tác nôn mửa: "Đứa trẻ? Bac chắc chắn tên đó là một đứa trẻ? Chứ không phải ông già mục rữa?"
"Nói cái gì thế, con rể tôi rõ ràng trẻ tuổi và đẹp trai như vậy."
Cha Hứa Kỳ trợn trắng: "Quên đi, tôi không thể nói lý với phụ nữ các bà mà"
Chẳng mấy chốc, Lục Diễn và Hứa Kỳ bê đồ ăn nóng hổi đặt lên bàn, mẹ Hứa Kỳ động viên khen ngon không ngớt.
Thực sự thì đồ ăn ngon thật, tuy trước kia Lục Diễn chưa bao giờ xuống bếp nấu cơm, có điều cậu rất thông minh, cậu có thể học bất cứ thứ gì, nấu cơm căn bản không làm khó được cậu.
Cái mũi của cha Hứa Kỳ khẽ nhúc nhích, ngửi mùi đồ ăn thơm ngào ngạt nhưng vẫn cứ xị mặt ra không động đũa.
Hứa Kỳ nói: "Cha, mau ăn đi, đồ sắp nguội rồi."
"Ai thích ăn thì ăn, tôi không ăn."
Mẹ Hứa Kỳ: "Đừng để ý tới ông ấy, không ăn thì bị đói."
"Hừ" Cha Hứa Kỳ liếc Lục Diễn: "Giả bộ làm gì, không phải huyết tộc các cậu chỉ cần uống máu người à, còn muốn ăn cơm?"
Lời vừa dứt, Lục Diễn đặt đũa xuống.
Chợt không khí có chút xấu hổ.
Hứa Kỳ vội nói: "Cha, Diễn đã trở thành con người."
Khóe miệng cha Hứa Kỳ nhếch lên, cười mỉa: "Không phải là đổi cái xác khác à, học con người ăn cơm ngủ nghỉ là có thể làm con người, cậu làm người chết nhiều năm như vậy rồi có còn biết làm con người như thế nào không?"
Lục Diễn mím môi không nói gì.
Chỉ nghe "Keng" một tiếng, mẹ Hứa Kỳ đập mạnh chén xuống bàn.
"Không khác lắm!" Bà có hơi tức giận nhìn cha Hứa Kỳ: "Không muốn ăn cơm thì đừng ăn, ông muốn chọc tức ai hả?"
Cha Hứa Kỳ giật mình, khí thế lập tức giảm ba phần, mặc dù có chút mất mặt nhưng ông không dám bắt bẻ vợ mình, đành phải cầm đũa lên, rầu rĩ lùa cơm.
"Con đừng quan tâm ông ấy." Mẹ Hứa Kỳ mỉm cười gắp cho Lục Diễn một cái đùi gà: "Ăn nhiều một chút, nhìn con gầy chưa kìa."
"Vâng, cảm ơn."
"Eo ơi, đều là một nhà nói cảm ơn cái gì, con cũng đừng khách sáo, sau này có rảnh thì đến đây chơi, đây chính là nhà của con."
Cha Hứa Kỳ lại "Hừ" một tiếng buồn bực, bị mẹ Hứa Kỳ đạp chân nên phải nói: "Tên thối tha này, cậu cũng thấy rồi đấy, nhà của chúng ta phụ nữ làm chủ, về sau cậu cũng phải nghe lời con gái tôi, nếu để tôi biết cậu ức hiếp nó, tôi nói cho cậu biết cậu chết chắc rồi!"
Lục Diễn nghiêm túc gật đầu: "Vâng."
Buổi tối, sau khi trở về từ nhà cha mẹ Hứa Kỳ, hai người dẫm lên ánh trăng lạnh lẽo đi dạo về nhà.
Lục Diễn vẫn luôn im lặng, Hứa Kỳ chọc khuỷu tay vào người cậu, cười hỏi: "Sao nào, bị cha em họ sợ tới mức câm nín
luôn?"
Lục Diễn lắc đầu, nói: "Không phải, anh cảm thấy cảm động lắm."
"Cảm động?"
"ở trong mắt hầu hết người huyết tộc, tình thân của tộc nói bọn em thật buồn cười, ràng buộc như thế, đôi khi cũng là
một sự gò bó."
Hàng trăm năm qua huyết tộc có rất nhiều người có những đóng góp nổi bật cho lịch sử hơn cả tộc sói.
Cho nên huyết tộc cho rằng, khái niệm xem trọng gia đình, trọng huyết thống đã giới hạn sự phát triển của tộc sói.
"Gò bó?" Hứa Kỳ chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn cậu: "Mặc dù gò bó nhưng đó là người nhà mình mà."
"Đúng thế" Lục Diễn mỉm cười: "Cuối cùng hôm nay anh cũng hiểu, có người nhà ở bên cạnh dù có gò bó, cũng là sự gò bó ngọt ngào, cảm ơn em đã cho anh người nhà tốt như vậy."
Hứa Kỳ nắm lấy tay Lục Diễn: "Lục Diễn, cảm ơn anh đã quay trở về."
Làn gió nhẹ nhàng lướt qua mặt Hứa Kỳ, cảnh đường phố phù phiếm xung quanh dường như đang mờ dần đi, tất cả sao trên
trời đều rơi vào đôi mắt long lanh của cô.
Ngay lúc đó, Lục Diễn dừng bước, cậu kéo cô lại ôm vào trong lồng ngực.
"Bởi vì em ở đây, không ngại xa xôi trắc trở, chắc chắn anh sẽ quay về."
Trở về để cùng em ngắm mặt trời lặn, mặt trăng lên suốt quãng đời còn lại.
Hoàn