Cố Chấp Yêu Đương Ngọt Ngào

EDIT: Kanalz

_________________

Tôn Miên Miên vì sự xuất hiện bất ngờ của anh mà ngạc nhiên, cả người cô cứng đờ dựa vào tường, đôi mắt tròn xoe mở to.

Cô nhanh chóng nhận ra tình huống của mình, lập tức giãy giụa thoát khỏi vòng tay anh.

Nhưng đáng tiếc, cô là con gái, dù có mạnh như nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay của một người con trai. Sở Phong bắt lấy hai tay cô để lên tường, tay còn lại dùng ngón trỏ ấn nhẹ lên môi cô.

" Anh cô không bị gì đâu, bên ngoài có cảnh sát, cô giúp tôi một lát. "

Sở Phong thì thầm vào tai cô.

Mùi hương nhàn nhạt cùng chất giọng trầm ấm của anh nhẹ nhàng lướt qua tai cô.

Ở khoảng cách cực gần, hơi thở của anh liên tục phả vào tai cùng cổ của cô.

Cơ thể thiếu nữ chưa bao giờ được tiếp xúc thân mật cùng với người khác giới, bỗng nhiên nổi da gà.

Cô nhanh chóng quay mặt qua, muốn thoát khỏi vòng tay Sở Phong, nhưng vô tình lại đập mũi vào cánh tay anh.

Mặc dù Tôn Miên Miên đã được chứng kiến sức mạnh đáng kinh ngạc bộc phát từ cơ thể gầy gò kia nhưng cũng không ngờ rằng cơ bắp của anh cứng như vậy. Mũi của cô đập vào rất mạnh, ngay lập tức trong mắt cô xuất hiện một tầng nước mỏng.

Lúc này, tiếng bước chân dồn dập đi đến, một người cảnh sát trang bị đầy đủ giơ gậy về phía hai người.

" Nửa đêm nửa hôm mấy người đứng đây làm gì đấy! "

Sở Phong ôm Tôn Miên Miên vào lòng, che mặt lại ủ rũ nói " chú cảnh sát này, có phải cháu cùng bạn gái yêu đương là phạm pháp phải không? "

Chú cảnh sát đứng nhìn kỹ vào căn cước công dân của Sở Phong một hồi, xác nhận là thật mới trả lại căn cước cho Sở Phong nói " cháu mới 18 tuổi vẫn nên tập trung vào học hành "

Sở Phong đưa tay lấy lại căn cước công dân, cười đùa nói " hết cách thôi, bạn gái quá xinh, cháu không tấn công sớm lỡ bị người khác giành mất rồi sao. "

Chú cảnh sát "....... " rất có lý.

Nghe tiếng bước chân của chú cảnh sát xa dần rồi biến mất, Tôn Miên Miên không nhúc nhích để mặc Sở Phong ôm vào lòng nãy giờ đột nhiên đá vào chân của anh.

Sở Phong đau đớn a một tiếng lập tức ngồi xuống đưa tay ôm lấy chân, mãi vẫn không thấy đứng dậy.

Tôn Miên Miên lập tức quay đi chạy về phía trước, chạy được vài bước, cô bỗng quay đầu lại thấy Sở Phong vẫn đang ngồi chồm hổm ôm chân.

Cô nghĩ vừa rồi mình đá cũng không hề nhẹ, do dự một chút, không đành lòng bỏ anh ngồi đó, cô quay lại ngập ngừng hỏi " đau lắm à? "

Sở Phong lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu cậu bị một cô gái đánh, cảm giác khá mới mẻ, nhưng đau là đau, anh đoán xương ống quyển của mình đã bị cô đá gãy rồi. Thoạt nhìn cô gái này yếu đuối mềm mại thế nhưng ra tay lại rất vô tình.

Anh ngẩng mặt lên, cười quyến rũ nói " dữ dội thật nha, nhưng mà cú đá chuẩn lắm đó, đối với mấy tên lưu manh hay táy máy tay chân cô nên đá như vậy sau đó cào nát mặt hắn. "

Nói cứ như người vừa rồi đè tôi vào tường không phải anh vậy! Tôn Miên Miên nghĩ thầm.

Dáng vẻ lúc này của anh cùng với người lúc nãy đã đánh gục Đại Hổ hoàn toàn khác một trời một vực! Anh lúc này như con mèo nhỏ đã thu lại móng vuốt của mình, không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo kia nữa... nhìn bần thật sự...

Cô không thèm để ý đến anh nữa, xoay người chạy lạch bạch đi mất, cô chạy rất nhanh, trong chốc lát con ngõ tối tăm lại trở về với vẻ tĩnh mịch vốn có của nó.

Sở Phong đứng dậy, đôi chân chầm chậm cử động.

Hai mươi phút trước, đáng lẽ anh đang ngồi uống coca ngon lành thì tự nhiên một đám ngốc đến gây chuyện với anh trai cô.

Vẻ bề ngoài của anh trai cô nhìn mỏng manh yếu đuối ai ngờ kỹ thuật cũng không tệ hơn nữa Thạch Đầu còn đến hỗ trợ, trong thời gian ngắn, anh trai cùng Thạch Đầu đã quật ngã được hơn một nửa nhưng đám người kia lại gọi thêm cỡ một chục người đến, có người còn cầm gậy theo.

Thấy thế anh, Lôi ca, Đại Vĩ cùng Thần Tử cũng đứng lên hỗ trợ.

Đánh đến khi đám người kia chịu không nổi, bắt đầu cầm gậy lên thì cảnh sát đến.

Đám người đó vừa rồi đánh đến chết cũng không chịu buông tay nhưng khi nhìn thấy cảnh sát thì lại lật đật đứng lên, đường ai nấy đi chạy tán loạn mất.

( đọc đến đi tớ lại phì cười vì tưởng tượng đến cảnh bầy vịt chạy lạch bạch tìm chỗ trú mưa =))))

Nếu không nhờ Tôn Miên Miên thì bây giờ có lẽ Sở Phong phải về đồn ăn bánh uống trà rồi.

Anh nhìn vào bàn tay mình, nhiệt độ của chiếc cổ mềm mại như vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay cùng với mùi hương cam nhàn nhạt trộn lẫn với mùi sữa dịu ngọt.

Nghĩ đến lúc nãy thì thầm bên tai cô, vì ngại mà vành tai trắng nõn đỏ bừng lên, đáng yêu vô cùng, anh cảm thấy nếu cú đá ban nãy đổi được điều này thì rất xứng đáng.

Anh dựa vào tường, ngước lên nhìn những ngôi sao thưa thớt trên bầu trời, đôi mắt đào hoa hiện lên tia nghi ngờ.

Mười mấy năm nay anh sống dưới danh nghĩa người thừa kế duy nhất của Chu gia, có vô số cô gái bí mật muốn nhào vào lòng anh.

Khi anh mười lăm tuổi, cái tuổi vẫn là một cậu bé, anh bị người ta câu dẫn.

Đó là ký ức anh mãi không thể quên, cũng là lúc đó, anh dần dần bài xích với sự đụng chạm của người khác giới.

Mấy năm sau đó, mặc dù anh không cảm thấy ghê tởm với cơ thể của con gái nhưng vẫn khó chịu với những hành động thân mật và không thích động vào con gái.

Anh cũng không biết tại sao vừa rồi anh lại nghĩ như vậy.

Nếu bị cảnh sát bắt, chỉ cần viết bản cam kết là được thả ra.

Nhưng hôm nay anh chọn cách ôm Tôn Miên Miên vào lòng.

Hành động hôm nay.. hmm không giống với tác phong hàng ngày của anh.

Anh dám chắc rằng nếu người lúc nãy không phải là Tôn Miên Miên mà là người khác anh sẽ không hành động tùy tiện như vậy.

Tối nay, anh có cảm giác rất quen thuộc khi nhìn thấy Tôn Miên Miên, chắc chắn là đã gặp cô ở nơi nào đó, không phải trên TV... gặp ngoài đời.

Lúc Tôn Miên Miên quay lại bãi đậu xe thì Lý Hồng Duệ đã ở đó rồi, Lý Mộc Ca đang xử lý vết thương cho anh.

" Anh họ, anh có muốn đến bệnh viện không? "

Tôn Miên Miên nhìn vào mấy vết thương đã bầm tím ở khớp tay, máu chảy ra đã khô đọng lại một màu đỏ sẫm, cô vội vàng lấy nước muối giúp Lý Mộc Ca rửa đi.

Lý Hồng Duệ cười nói " chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi mà, đến bệnh viện làm gì cho rắc rối, lâu lắm rồi anh mới được đánh một trận đã đời như vậy haha, này Lý Mộc Ca em nhẹ xíu đi. "

Nghe vậy, bàn tay đang bôi thuốc của Lý Mộc Ca nhẹ hẳn đi " anh, tối nay anh một đánh mười, xem chừng đã hỏng rồi nha. "

" Thân hình của anh em mặc dù nhìn yếu đuối ngang ngược những cũng không yếu đến mức đó đâu nha, với lại cái cậu lúc nãy xin chữ ký Miên Miên cũng chạy ra giúp anh, đám người kia không đánh lại liền kêu thêm người đến, lúc đó đám Sở Phong cũng đứng lên giúp. Nhắc lại, nếu không phải Sở Phong đuổi đám côn đồ kia đi cho anh chạy thì anh bị cảnh sát bắt chắc. Lần này anh nợ người ta một ân tình rồi. "

Nghe vậy, động tác của Tôn Miên Miên khựng lại.

_______________

Sở Phong quay về nhà, đèn trong phòng khách vẫn sáng trưng. Điền Bá, quản gia của căn nhà nhìn thấy vết thương ở khóe miệng anh, mở miệng mấp máy định nói gì đó, nhưng lại lắc đầu không nói gì nữa.

Sở Phong nhìn vào trong phòng khách, có một cụ già đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa mặc bộ trang phục từ thời nhà Đường, trên mặt không có cảm xúc gì nhìn anh.

" Ông nội, khuya thế này rồi sao ông không đi nghỉ đi ạ? " Sở Phong tự tin đi qua, đứng trước ghế sofa.

Sở Thanh Phong đã gần bảy mươi tuổi, thân thể vẫn rất khỏe mạnh, ánh mắt sắc bén liếc Sở Phong từ đầu đến chân.

Nhìn khuôn mặt anh cùng với người vợ đã mất chạc chạc giống đến bảy phần, Sở Thanh Phong thở dài " Quỳ ở đây trong vòng nửa giờ, chép luật gia đình mười lần. "

" Vâng ạ, ông nội ngủ ngon. " Sở Phong nhanh nhẹn đi về phía đền thờ nhỏ.

Khi bóng lưng anh vừa biến mất, Sở Thanh Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Cả người ông lúc nào cũng toát ra vẻ uy nghiêm chính trực. Khi nhìn vào mọi người, đôi mắt ông rất bình tĩnh, sự bình tĩnh ấy dường như không thể phá bỏ nhưng lúc này đôi mắt ấy hiện ra sự mệt mỏi rõ ràng.

Những khó khăn của cuộc đời này chưa gì là Sở Thanh Phong chưa trải qua, gập ghềnh cỡ nào ông cũng xử lý rất mượt mà. Trước những sự thay đổi của xã hội hiện đại, với trí thông minh cùng tầm nhìn xa sáng suốt một tay ông hô mưa gọi gió đưa con thuyền thương mại của gia đình ngày càng đi lên.

Chẳng qua là những chuyện trong gia đình khiến ông phiền muộn rất nhiều, những người vợ trẻ đã mất, những người vợ trung niên đã mất... Rất nhiều biến cố xảy ra đã làm thay đổi tính cách của Sở Thanh Phong khi ông về già.

Ông biết rằng đứa con trai thứ hai của mình có năng lực cực kỳ bình thường, đầu óc hạn hẹp, đứa nhỏ này không phải là ứng cử viên sáng giá cho vị trí thừa kế Sở gia, nếu để Sở gia vào tay anh, ước tính chỉ trong vòng 20 năm tới, ngành công nghiệp do gia đình Sở tích lũy hàng trăm năm sẽ phải phá sản dưới tay cậu.

Còn Sở Phong, đứa trẻ này khi còn nhỏ đã thích được nuông chiều. Lúc anh học mẫu giáo, vào nửa đêm hay đến phòng bố mẹ trèo lên giường để tìm mẹ. Đổi lại anh rất thông minh, mới ba tuổi đã có thể học được bốn ngàn chữ, đọc được 100 bài thơ Đường, xoay được sáu mặt rubik trong vòng hai phút.

Nhưng từ sau cái chết của mẹ và anh trai trong một vụ tai nạn, Sở Phong đã thay đổi hoàn toàn tính cách, suốt ngày cùng Tần Bác Minh chơi chung với đám tiểu tử không biết suy nghĩ.

" Lão gia à, người nên đi nghỉ ngơi. " Điền Bá nhìn ông ngồi trên sofa như bức tượng không di chuyển, mở lời nhắc nhở ông.

Sở Thanh Phong mở mắt ra, sự hối hận cùng mệt mỏi hiện rõ trong mắt. Ông chậm rãi đứng dậy dặn dò rồi đi lên lầu " hãy chuẩn bị đồ ăn khuya cho Sở Phong, ngoài ra, Sở Phong sắp tựu trường, hãy hầm súp cho nó trong những ngày này."

" Vâng " Điền Bá trả lời.

____________________________

Đầu tháng tám, những đám mây đen tích tụ mấy ngày trời cuối cùng cũng bị cơn mưa cùng với sấm sét đánh bay, cơn mưa kéo dài cả ngày.

Sau cơn mưa to như trút nước, cả đầu trời ảm đạm cũng được trả về với vẻ ban đầu, bầu không khí còn đọng hơi nước, trời xanh cực kỳ trong lành.

Trong biệt thự của gia đình Triệu ở trung tâm thành phố, phòng khách rộng rãi sáng sủa không một hạt bụi, nhưng dù đá lót tường làm bằng tường vi hay màu sắc các vật dụng trong nhà đều mang một màu lạnh lẽo.

" Mặc dù những năm gần đây chúng ta không có liên lạc nhưng mẹ vẫn là mẹ của con, bây giờ con ở nhà dì, cách mẹ rất gần, nếu có việc gì con đều có thể nói với mẹ. "

Một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi đang ngồi trên ghế sofa làm bằng da, trên người mặc bộ đầm cao cấp, cổ và tai đều đeo bộ trang sức làm bằng kim cương hoàn chỉnh, chúng xếp chồng lên nhau tạo ra ánh sáng chói lóa.

Tôn Miên Miên sống lưng thẳng tắp, cô tự hỏi có phải điều hòa quá lạnh không, hai bàn tay nhỏ nhắn đặt trên đùi bỗng chốc lạnh ngắt.

Cơn lạnh dọc theo mấy ngón tay lan thẳng vào cơ thể cô.

" Cảm ơn " cô nhìn người phụ nữ đối diện so với cô có nét giống nhau, lúc biết mình sẽ được gặp " người mẹ " chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô suốt mười năm nay, cô rất vui nhưng khi gặp rồi sự mong đợi thấp thỏm nãy giờ đều biến mất hết.

Phòng khách bỗng chốc im lặng.

" Mấy ngày trước khi mẹ đang đi du lịch nước ngoài, mẹ nghe nói dì cho con vào học ở Anh Hoa? " Ngu Thiến hỏi

" Vâng. "

" Ừ, vào học ở Anh Hoa rất tốt, tỷ lệ đậu vào trường đại học danh tiếng rất cao. "

Ngu Thiến đang nói thì cầu thang bên trên truyền đến tiếng bước chân, một cô gái mặc váy trắng buộc tóc đuôi ngựa xuất hiện.

Cô bé trông rất xinh xắn, khoảng mười bốn đến mười lăm tuổi. So với Tôn Miên Miên thì cô bé cùng Ngu Thiến giống mẹ con hơn, hai người này như cùng 1 khuôn đúc ra.

Đây là " em gái " cùng mẹ khác cha của cô.

Triệu Khinh Nguyệt rúc đầu vào lòng Ngu Thiến " mẹ ơi, đây là ai vậy ạ? "

Ngu Thiến dừng lại một chút " con phải kêu là chị Miên Miên "

" Chị Miên Miên " cô bé cười ngọt ngào kêu lên.

Tôn Miên Miên gật đầu trả lời theo phép lịch sự.

Triệu Khinh Nguyệt nũng nịu nói " mẹ ơi, con đói. "

Ngu Thiến bảo người làm mang thức ăn lên bàn, ánh mắt nhìn Triệu Khinh Nguyệt vừa yêu thương vừa trách móc nói " buổi tối con thức khuya nữa đi, thức khuya không tốt cho da đâu, con ăn tổ yến này trước đi, chút ăn điểm tâm sau. "

Tôn Miên Miên cảm thấy rằng cô nên đi về.

Ngu Thiến giữ cô lại cùng ăn bữa trưa nhưng cô từ chối.

Triệu Khinh Nguyệt đứng dậy " mẹ ơi, để con đưa chị Miên Miên ra ngoài. "

Ngu Thiến sờ đầu cô " được thôi. "

Sau đó, Ngu Thiến quay qua nói với Tôn Miên Miên " con cũng biết mẹ ở đây rồi đó, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ con có thể đến gặp hoặc gọi cho mẹ."

Không thể trách Tôn Miên Miên nghĩ nhiều được, nếu như cô mới sáu tuổi thì có thể hiểu đây là mẹ gọi cô khi rảnh hãy đến chơi, nhưng bây giờ cô mười sáu tuổi rồi có thể hiểu lời này của mẹ là " nếu không có việc gì thì đừng tới quấy rầy gia đình ta. "

( mọi người ơi, tác giả viết rất rõ ở trên là căn cước công dân của Sở Phong ghi anh 18 tuổi nhưng Miên Miên chỉ mới 16 tuổi. Lúc edit đến đoạn này mình cũng thấy kỳ, mình đã đọc lại mấy lần đoạn Lý Mộc Ca nói với Miên Miên. Chắc chắn là lúc đó Lý Mộc Ca nói học cùng khối! Mình cũng không biết tại sao đến lúc này lại lòi ra Miên Miên nhỏ hơn Sở Phong 2 tuổi nữa, mình nghĩ là chú cảnh sát nhầm Phong ca 18 tuổi hoặc tác giả nhầm. Cứ đọc tiếp sẽ biết hihi)

Triệu Khinh Nguyệt đưa cô ra đến cổng, vừa rồi ở trong nhà ngọt ngào xưng chị chị em em, dáng vẻ yếu đuối nép vào lòng Ngu Thiến thì bây giờ hoàn toàn ngược lại. Sắc mặt Triệu Khinh Nguyệt biến đổi hoàn toàn " tôi biết chị là ai thế nên chị đừng mong đến đây mà làm càng. "

Âm thanh phát ra đều đều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui