Mục Noãn Tô bị lời nói của anh làm cho kinh sợ, “Cái, cái gì?”
Cô hoảng hốt muốn lui về phía sau, nhưng Hoắc Chi Châu đã nắm lấy cánh tay cô.
Anh dùng sức kéo một cái, Mục Noãn Tô lảo đảo ngã lên ghế sô pha.
Hoắc Chi Châu thuận thế đè lên, đẩy Mục Noãn Tô vào góc ghế, cái ghế sô pha vì động tác của anh mà lỏm xuống một mảng lớn.
“Anh anh anh…..” Nhìn thấy khuôn mặt anh càng ngày càng gần, Mục Noãn Tô vô cùng hoảng hốt, “Anh bình tĩnh một chút đi!”
Anh nghiêng người đến, môi gần như đặt lên môi cô, giọng nói trầm khàn, “Hôm nay em…..đi gặp ai?”
Mục Noãn Tô lui về phía sau một chút, đầu tựa vào tay vịn của ghế sô pha, tóc buông xõa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện lên vẻ bối rối.
“Bạn học của em, anh không quen.”
Hoắc Chi Châu thần sắc không rõ, “Nói không chừng quen thì sao?”
Mục Noãn Tô đảo mắt, “Vệ Thanh, Đường Hiểu Sanh, Hà Hiểu, Trình Dục, Hoàng Trân….Anh quen à?”
Hoắc Chi Châu khẽ giật mình, hai tay ôm lấy mặt cô, bắt cô đối mặt với mình, “Chỉ những người này?”
Mặt của Mục Noãn Tô bị anh dùng tay đè lên, đôi môi hơi chu lên.
Cô nhíu mày nói, “Chỉ có những người này.”
Hoắc Chi Châu thấy ánh mắt cô trong veo, thẳng thắn lại thành thật, đáy lòng mới dần buông lỏng.
Không có người kia….
“Kiểm tra sao? Có thể buông ra được chưa?” Cái ót của Mục Noãn Tô dựa lên thành ghế, khó chịu mà di chuyển.
Hoắc Chi Châu “Ừ” một tiếng, hai tay vẫn không buông ra.
Dừng một lúc, anh đột nhiên hỏi, “Có uống rượu không?”
Mục Noãn Tô gật đầu, nếu không vì sao Vệ Thanh lại phải đưa cô về.
Một giây sau, nụ hôn của Hoắc Chi Châu rơi xuống, “Vậy thì để anh kiểm tra xem em uống cái gì…”
Mục Noãn Tô: “….”
Đã biết rõ anh hỏi không có ý tốt gì mà.
Bàn tay của Hoắc Chi Châu đặt sau đầu cô, tay còn lại ôm lấy eo cô với tư thế này kéo cô xuống.
Cả người Mục Noãn Tô gần như nằm trên ghế sô pha, chỉ có đôi chân trắng nõn lắc lư rủ trên mép ghế sô pha.
Hoắc Chi Châu hôn cô một lúc lâu, mới lưu luyến rời khỏi môi cô.
Ánh mắt sâu thẳm của anh quét qua cái trán trơn bóng của cô, đôi mắt trong veo, khuôn mặt ửng đỏ cùng chiếc cằm nhỏ nhắn, trầm giọng nói: “Ngày mai còn phải quay về nhà em.”
Mục Noãn Tô “Ừ” một tiếng, thầm nghĩ Hoắc Chi Châu hẳn là không định làm chuyện đó đâu, vẫn còn biết chừng mực.
“Vậy chỉ làm một lần thôi.” Nụ hôn của anh lại rơi xuống, từ vành tai của cô rồi đến cổ một đường xuống phía dưới……
*
Cùng lúc đó, tại một quán bar ở Nam Thành.
Hề Thành Nam hẹn lão Vu bạn học cấp 3 đến đây uống rượu.
Lão Vu là học sinh lưu ban, lúc ấy là người lớn tuổi nhất trong lớp, lớn lên cao to mập mạp, trông rất chất phác, tính tình cũng tốt, là một trong số ít bạn bè của Hề Thành Nam.
“Nhìn bộ dạng cậu như vậy, là vì bị đàn em của chúng ta từ chối à?” Lão Vu mặc một chiếc áo phông màu trắng, càng làm cho dáng người vốn mập mạp của cậu ta trở nên mộc mạc hơn.
Hề Thành Nam bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, cụng ly với lão Vu, một hơi uống cạn ly rượu.
“Uống ít thôi!” Lão Vu nhíu mày, “Cậu là người không biết uống rượu, cậu thể hiện cái gì!”
Hề Thành Nam đặt ly rượu xuống, mỉm cười lắc đầu.
Lúc học cấp 3, Mục Noãn Tô đã biết uống rượu.
Vì để chăm sóc cho cô sau khi say rượu, anh ta không uống một giọt rượu nào.
Nhưng hiện giờ, anh ta chỉ có một mình, uống hay không cũng còn không quan trọng.
Lão Vu nhìn anh ta như vậy, nội tâm không đành lòng.
“Tại sao cậu không giải thích những nổi khổ tâm của mình cho em ấy biết? Tôi tin em ấy có thể hiểu được.”
Đôi mắt Hề Thành Nam đỏ ngầu, lắc nhẹ cái ly trong tay nói, “Tớ giải thích cô ấy sẽ cho rằng tớ đang tìm lý do bao biện cho bản thân mình.”
Anh ta cũng rất ngạc nhiên khi nhận được lời mời của thầy giáo, hơn nữa anh ta không chắc mình có thể được nhận vào trường học đó hay không, cho nên vẫn luôn không nói chuyện này với Mục Noãn Tô.
Nhưng khi anh ta thực sự nhận được giấy báo trúng tuyển, phản ứng đầu tiên của anh ta không phải vui mừng mà là sợ hãi.
Bọn họ đã nói, muốn cùng nhau thi vào đại học A.
Thành tích của anh ta tốt như vậy, thi vào đại học A không có vấn đề gì.
Nhưng Mục Noãn Tô thì không được, vì lý do này cô đã dụng tâm chuẩn bị tham gia kỳ thi nghệ thuật.
Anh ta sợ, Mục Noãn Tô vì chuyện anh ta đi nước ngoài mà chia tay với anh ta.
Vì vậy lời lên đến miệng lại phải nuốt xuống, nghĩ rằng chỉ cần bên nhau nhiều hơn một ngày là tốt rồi.
Nhưng anh ta không ngờ đến, khi anh ta chuẩn bị lên tiếng trước, Mục Noãn Tô đã từ nơi khác biết được tin tức này.
Quả nhiên cô rất tức giận muốn chia tay với anh ta.
Trước đó cô không bao giờ đề cập đến chuyện chia tay, lần nào cô cũng bị anh ta dỗ dành quay trở lại.
Nhưng lần này không được nữa rồi.
Cô không hiểu đối với một người sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó phải thường xuyên làm việc, để có thể sánh đôi với cô khó khăn như thếnào.
Anh ta không muốn cuộc sống về sau, cô vì quan tâm lòng tự tôn của anh ta mà phải cùng anh ta đi ăn ở quán vỉa hè, không muốn một tháng tiền lương mà mình phải trăm cay nghìn đắng kiếm được không bằng một cái túi xách cô mua, không muốn sau khi cô ở bên cạnh anh ta ngay cả chất lượng cuộc sống cũng bị giảm xuống…..
Khi ở trước mặt cô anh ta luôn trầm ổn, dịu dàng, nhưng đồng thời anh ta cũng phải chôn chặt mọi áp lực của mình vào tận đáy lòng.
Cơ hội ra nước ngoài ngàn năm có một, anh ta thực sự không có lý do gì để từ bỏ nó.
Anh ta chỉ có thể coi việc chia tay của cô là một cuộc chiến tranh lạnh đơn phương kéo dài.
Chờ anh học thành tài trở về, anh ta sẽ ở bên cạnh cô không bao giờ rời xa nữa.
Nhưng mà anh ta đã không còn cơ hội.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, trước kia anh ta có thể dỗ dành được Mục Noãn Tô, là vì cô muốn được anh ta dỗ dành.
Chẳng qua là lúc này đây, cô không còn muốn nữa.
Anh ta vẫn ở chỗ cũ, nhưng cô đã đi rất xa.
Hề Thành Nam tự rót rượu cho mình, lại lần nữa một hơi uống cạn.
Vị rượu cay nồng từ cổ họng chạy tới dạ dày, đến cả trái tim cũng đau âm ỉ.
“Thực ra đàn em cũng rất đáng thương.
Cậu ra nước ngoài không bao lâu, mẹ của em ấy đã qua đời.
Khoảng thời gian đó tớ có nhìn thấy em ấy mấy lần, cả người như người mất hồn….”
“– Cậu nói cái gì?” Hề Thành Nam đột nhiên mở to đôi mắt, hai tay đập lên bàn, “Mẹ của cô ấy qua đời?”
Lão Vu vẻ mặt kỳ quái nhìn anh ta, “Cậu không biết sao?”
“Mẹ kiếp làm sao tớ biết được?! Vốn không có ai nói cho tớ biết cả!” Trái tim của Hề Thành Nam vừa đau vừa xót, còn khó thở nữa.
Nếu như anh ta biết…..
Nếu như anh ta biết, anh ta nhất định sẽ quay về với cô.
Anh ta luôn biết mối quan hệ giữa Mục Noãn Tô và mẹ của cô tốt như thế nào.
Anh ta không dám nghĩ đến khoảng thời gian đó cô đau khổ chật vật biết bao.
Mà anh ta thực sự hoàn toàn không hay biết gì.
Khó trách cô không muốn tha thứ cho mình, quả thực anh ta tội không thể tha thứ.
Lão Vu lập tức nghẹn lời, gãi đầu, “Viêc này…..Lúc ấy các người đã chia tay, chúng tớ không dám ở trước mặt cậu nhắc đến em ấy.”
Hề Thành Nam lập tức đứng dậy, vội nói, “Tớ đi trước, cậu tính tiền nha.”
Lão Vu nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của anh ta, chỉ biết lắc đầu.
Ôi, tình yêu…..
*
Ngày hôm sau, Mục Noãn Tô và Hoắc Chi Châu cùng nhau quay về nhà họ Mục.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Hoắc Chi Châu cùng Mục Phong ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Mục Noãn Tô quay về phòng của mình thu dọn đồ đạc.
Chưa thu dọn được bao lâu, Mục Ngải Lâm tiến vào phòng.
“Mẹ cô không dạy cô trước khi vào phải gõ cửa à?” Mục Noãn Tô nhàn nhạt liếc mắt về phía cửa, lạnh lùng nói.
Mục Ngải Lâm không quan tâm, chỉ vào cái túi xách đặt trên giường của cô hỏi, “Cô muốn làm cái gì.”
Mục Noãn Tô cong môi, tùy ý nói, “Tặng quà.”
Thực ra cô không có ý định tặng hết tất cả, chẳng qua là cố ý kích thích Mục Ngải Lâm một chút thôi.
Cô biết rõ Mục Ngải Lâm đã thèm muốn một trong số những cái túi xách đó từ lâu.
Trong khoảng thời gian cô không có ở nhà, không biết cô ta có lén mang nó ra ngoài xem như đồ của mình không.
Mấy cái túi xách khác cô mặc kê, cái túi xách này cô càng muốn cho đi.
Sắc mặt Mục Ngải Lâm thay đổi, sau đó nặn ra một nụ cười, “Chị, nếu như chị muốn tặng người khác, chi bằng tặng cho em đi? Em chỉ cần một trong số đó mà thôi.”
Bình thường Mục Ngải Lâm rất ít khi gọi cô là chị, Mục Noãn Tô không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Cô quay người, đối mặt với khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Mục Ngải Lâm, lắc đầu, “Không thể.”
“Tại sao? Dù gì chị cũng không cần đến, không thể tặng cho em à?!” Mục Ngải Lâm có chút nôn nóng.
Cô ta thực sự rất thích cái túi xách kia, làm từ loại da cá sâu quý hiếm, nếu không phải hiện giờ không mua được nữa, cô ta cũng sẽ không tìm đến Mục Noãn Tô.
Mục Noãn Tô từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, căn bản không thiếu thứ gì.
Chỉ có một cái túi xách mà thôi, cô cũng không chịu đưa cho mình!
Đáng ghét hơn chính là Mục Noãn Tô lấy món đồ mà cô ta thích nhất tặng cho fans hâm mộ, thực sự quá khinh người mà!
Mục Noãn Tô cười lạnh một tiếng, “Xin đồ có gì hay ho, tôi thà ném đi cũng không cho cô.”
Nếu không phải Mục Ngải Lâm làm một vài hành động mờ ám sau lưng cô, cô cũng sẽ không gây phiền toái với cô ta như vậy.
Nhìn thấy Mục Noãn Tô dầu muối không ăn, Mục Ngải Lâm lập tức không vui.
“Cô thật là quá đáng! Ở nhà còn có ba nuông chiều cô, nhưng ở nhà họ Hoắc cô dám làm như vậy không?”
Mục Noãn Tô lười để ý đến cô ta, quay lưng về phía cô ta tiếp tục xem tủ quần áo của mình.
Mục Ngải Lâm vừa muốn lên tiếng, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng người, chuyển thành ăn nói nhỏ nhẹ, “Chị ơi, chị nói chuyện với em như vậy, không sợ anh rể phát hiện sao?’
Phiền chết đi được.
Mục Noãn Tô cảm thấy đứa em gái này của mình có khả năng là chỉ số IQ không cao, cô không thèm quay đầu lại mà trả lời, “Sợ cái gì? Anh ấy nhìn thấy cũng phải cho tôi một tràng vỗ tay tán thưởng đó!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng vỗ tay “Bộp bộp bộp.”
Mục Noãn Tô nghe thấy tiếng động nhìn qua, chỉ thấy Hoắc Chi Châu đang đứng ở trước của bên ngoài hành lang, hai tay từ trên ngực hạ xuống.
Hai người trong phòng cũng lập tức ngây người.
Mục Ngải Lâm không ngờ đến Hoắc Chi Châu thực sự vỗ tay cho Mục Noãn Tô, cảm thấy mất mặt nói có việc đi trước.
“Sao anh lại lên đây?” Mục Noãn Tô hỏi anh.
“Đi lên giúp em thu dọn đồ đạc.” Hoắc Chi Châu tiến đến.
Mục Noãn Tô gật đầu, “Thực ra cũng xong rồi, đi thôi.”
*
Sau khi rời khỏi nhà họ Mục với một số túi xách và quần áo, Mục Noãn Tô dần phát hiện ra Hoắc Chi Châu không lái xe về hướng nhà của bọn họ.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Mục Noãn Tô hiếu kỳ.
Hoắc Chi Châu liếc nhìn cô, thần sắc tự nhiên, “Đi mua nhẫn.”
“Mua nhẫn?” Nhắc mới nhớ, hai người đã kết hôn được một khoảng thời gian, quả thực nhẫn cũng không có.
“Ừ.” Hoắc Chi Châu gật đầu, rồi dẫn cô đến một cửa hàng trang sức ở trung tâm thương mại Đông Tân.
Sau khi đậu xe, Hoắc Chi Châu lôi kéo cô đi thẳng đến quầy bán hàng.
“Mấy hôm trước tôi có đặt một cặp nhẫn ở đây.”
Hoắc Chi Châu đưa phiếu đặt hàng, nhân viên kiểm tra danh sách, nhẹ giọng nói, “Xin chờ một chút.”
Mấy phút sau, nhân viên bán hàng từ bên trong lấy ra hai chiếc hộp nhỏ màu đỏ.
“Nhẫn của ngài.” Nhân viên bán hàng đưa nhẫn đến, trong lòng thầm cảm thán giá trị nhan sắc của cặp đôi này.
“Có cần tôi đeo giúp ngài không?”
“Không cần.” Hoắc Chi Châu từ chối, nắm tay Mục Noãn Tô rời đi.
Sau khi trở về nhà, Hoắc Chi Châu mới lấy nhẫn từ trong túi ra.
“Tô Tô, chúng ta đeo cho nhau đi.” Giọng nói của Hoắc Chi Châu đột nhiên trở nên nghiêm túc lạ thường.
“Em vẫn chưa đeo thử, ngộ nhỡ không vừa thì làm sao bây giờ?” Mục Noãn Tô trêu ghẹo.
Hoắc Chi Châu rất chắc chắn, “Không có khả năng.”
Mỗi một li một tấc trên người cô, anh biết rất rõ.
Mục Noãn Tô giật mình, đưa tay ra.
Hoắc Chi Châu lấy nhẫn từ trong hộp ra, từng chút một đeo vào ngón áp út của cô.
Vừa khít, không sai một li.
Hoắc Chi Châu nhìn một lúc lâu, cầm chặt tay cô đưa lên môi mình, khẽ hôn một cái, giọng nói rõ ràng lại kiên định, “Nhớ kỹ, em là của anh.”