Edit: Tiểu Màn ThầuMạnh Nhứ nhìn bóng lưng Mục Noãn Tô rời đi, ngón tay cầm ly rượu dùng sức bóp chặt, gần như muốn bóp nát cái ly.
Ly rượu đưa cho Mục Noãn Tô, cô ta đã cố tình bỏ một ít thuốc đặc chế vào trong đó.
Sau khi uống vào sẽ làm cho chân tay mềm nhũn, ý thức trở nên mơ hồ, đương sự chỉ cho rằng mình say rượu mà thôi.
Kế hoạch của cô ta vốn muốn lấy cớ Mục Noãn Tô uống say đưa cô trở về, sau đó chụp mấy tấm ảnh kiêu căng ngạo mạn của cô.
Một thời gian trước, Mạnh Nhứ vì chuyện Mục Noãn Tô nhờ quan hệ xóa bỏ cảnh quay trong show truyền hình, làm hại cô ta không thể không nương nhờ vào cái tên phó tổng giám đốc diện mạo xấu xí của Bắc Thần.
Nghĩ đến bộ dạng bụng phệ của tên phó tổng kia cô ta đã cảm thấy muốn ói rồi, cho nên Mạnh Nhứ hận Mục Noãn Tô đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong giới này dùng thân thể để đổi lấy tài nguyên là chuyện rất bình thường, nhưng tên phó tổng kia kém xa Hoắc Chi Châu.
Cô ta ở bên cạnh hắn ta lâu như vậy, cũng chỉ đổi được một vai nữ chính trong phim truyền hình.
Bản gốc của [Phong duyên] quá kinh điển, cô ta là một diễn viên mới vào nghề, dường như đã có thể đoán ra được kết cục.
—Cô ta nhất định sẽ bị mắng rất thảm.
Nhưng cô ta không thể suy nghĩ nhiều như vậy.
Bắc Thần đã dần dần cho thấy xu hướng sắp suy tàn trong ngành này, tài nguyên tương đối tốt gần đây chính là [Phong duyên].
Bị người ta mắng cũng là một loại nổi tiếng, tự bôi xấu bản thân mình cũng là nổi tiếng vậy.
Chỉ cần có đề tài không sợ không ai nhớ đến cô ta nữa.
Từ nhỏ cô ta đã mơ ước trở thành một minh tinh.
Chỉ cần có thể nổi tiếng, những chuyện còn lại tạm thời gác qua một bên.
“Mạnh Nhứ, quay phim thuận lợi nha!”
“Thuận buồm xuôi gió!”
“Chúc cậu sớm ngày trở thành một ngôi sao lớn!”
“Hy vọng [Phong duyên] thật hot!”
……..
Các bạn học thay nhau liên tục mời rượu, trên mặt Mạnh Nhứ vẫn luôn mang nụ cười tiêu chuẩn, một ly rồi lại một ly đáp lại các bạn học.
Đúng vậy, ngày mai cô ta đã vào đoàn phim.
Cô ta còn sợ cái gì?
Huống chi, nhân vật nam chính đóng cùng cô ta lại là Dụ Hàn một tiểu thịt tươi lưu lượng.
Chỉ cần dựa vào danh tiếng của cậu ta cùng nhiệt độ của bộ phim [Phong duyên], một khi phim phát sóng sẽ thu hút sự chú ý không hề nhỏ.
Cô ta hiện tại đã có Bắc Thần chống lưng đưa tài nguyên, căn bản không lo lắng truyền thông Hòa Húc nữa.
Về sau Hoắc Chi Châu chơi chán Mục Noãn Tô rồi quăng đi, bản thân mình không cần phải sợ hãi gì nữa.
*
“Tại sao lại nói không thể đợi đến tốt nghiệp?” Hiện giờ đã về đến nhà, Mục Noãn Tô vẫn cảm thấy khó hiểu.
“Không phải lúc trước em nói bạn học của em có ảnh chụp của chúng ta à?” Hoắc Chi Châu khẽ thở dài.
Mục Noãn Tô: “Đúng vậy.”
Cô dừng một chút, kéo tay Hoắc Chi Châu, đột nhiên tỉnh ngộ, “Anh nói hiện giờ cô ta có tài nguyên rồi, vì thế cô ta không còn sợ em nữa? Cho nên cô ta có thể sẽ công khai những tấm hình kia.”
Hoắc Chi Châu mỉm cười: “Cũng may không quá ngốc.”
Điện ảnh Bắc Thần là một công ty điện ảnh uy tín lâu năm trong nước, tài đại khí thô*, điểm đặc biệt nhất của các tác phẩm điện ảnh và truyền hình chính là quy tụ dàn ngôi sao nổi tiếng, đầu tư rất lớn, được mệnh danh là “Bom tấn” trên thị trường.
(*Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô tục, khoe khoang thô tục.
Nguồn GG.)
Trước đây, loại hình lợi dụng các ngôi sao nổi tiếng để thu hút người xem rất hiệu quả.
Nhưng mấy năm gần đây, người xem dần dần miễn nhiễm với hình thức này.
Bất kể là điện ảnh hay trên truyền hình, người xem càng chú ý đến chất lượng của tác phẩm hơn.
Bắc Thần đã mất vị trí thống trị phòng vé trong vài năm liên tiếp, báo cáo thường niên hết sức khó coi.
Xét về mức độ đóng góp cho doanh thu phòng vé vào năm trước, Bắc Thần đã rơi khỏi top 5, gây chấn động trong giới.
Để đối phó với tình hình thị trường khắc nghiệt, khoảng thời gian trước Bắc Thần phải chi rất nhiều tiền mời một vị phó tổng giám đốc mới tên là Trương Thạch về.
Ban đầu Trương Thạch xuất thân trong một công ty marketing trên mạng, còn đạt rất nhiều thành công trong việc marketing trên mạng.
Đối với việc marketing bôi đen để nổi tiếng của một bộ phận cư dân mạng rất quen thuộc.
Bất kể là cho bản thân mình hay cho công ty.
Mục Noãn Tô nghe Hoắc Chi Châu phân tích đơn giản, lo lắng nói: “Chúng ta phải làm gì?”
Hoắc Chi Châu nghe cô nói hai từ “Chúng ta” trong lòng rất vui, hôn lên môi cô một cái: “Án binh bất động, xem đối phương ra chiêu như thế nào.”
Anh dừng một chút dặn dò: “Tô Tô, gần đây muốn đi ra ngoài hãy để tài xế đưa đón, không nên tự mình lái xe.
Vạn nhất đụng phải phóng viên….Cứ trực tiếp nói bọn họ đến tìm anh là được rồi, em không cần phải xen vào.”
Mục Noãn Tô: “Vâng!”
Nếu như bản thân mình không hiểu rõ những chuyện này, cũng không giúp được gì, ít nhất không nên ở phía sau kéo chân anh, anh nói cái gì chính là cái đó, mình chỉ cần nghe lời là được.
*
Quả nhiên Hoắc Chi Châu đoán không sai.
Sáng hôm sau, Mục Noãn Tô phát hiện ảnh của mình và Hoắc Chi Châu đã bị đăng lên mạng.
#Hoắc Chi Châu lạc lối#, #Đậu Yểu Hoắc Chi Châu#, #Đậu Yểu# số lượng người xem các chủ đề này nhanh chóng tăng lên.
Dưới từng chủ đề, gần như là một danh sách ảnh.
Là tấm ảnh đêm hôm đó Mạnh Nhứ chụp được, ảnh chụp Hoắc Chi Châu và Mục Noãn Tô đang ngồi trong xe.
Trong tấm ảnh, hai người có hành vi cử chỉ thân mật, nhìn thấy rất rõ ràng hành động đang hôn môi.
Tin tức Hoắc Chi Châu lạc lối với Đậu Yểu nhanh chóng lên men trên mạng.
“Quả nhiên đàn ông không có thằng nào tốt đẹp!”
“Không thể nào! Người phụ nữ ngực to lần trước không phải bị phủ nhận rồi sao? Chúng ta hãy chờ truyền thông Hòa Húc đập bài thông cáo nào.”
“Làm gì có đập bài thông cáo? Hôn môi rõ ràng như vậy lầu trên mắt bị mù không nhìn thấy sao?”
“Trừ phi truyền thông Hòa Húc nói rằng người trong tấm hình kia không phải là Hoắc Chi Châu.”
“Có phải là Hoắc Chi Châu hay không tôi không thể xác định, nhưng tôi xác định nhân vật nữ kia chính là Đậu Yểu! Chiếc váy này đã từng xuất hiện trong tấm ảnh của cô ấy, nhìn bối cảnh là khuôn viên đại học A.
Đậu Yểu hàng thật giá thật.”
“A a a a! Không phải Đậu Yểu là một bạch phú mỹ sao? Tại sao lại muốn đi làm Tuesday?””
“Không đúng! Chẳng phải Đậu Yểu đã có bạn trai rồi sao? Là phân thân hay nên nói người đó chính là Hoắc Chi Châu?”
“Đoán chừng ảnh chụp lần trước cũng là Hoắc Chi Châu đó, công khai ân ái với chồng của người khác, mặt mũi ghê gớm thật!”
“Hu hu hu! Tôi không tin đâu! Yểu Yểu nhà tôi là tiểu tiên nữ tốt như vậy, làm sao có thể là Tuesday? Nhất định có hiểu lầm rồi!”
“Đám fans của Đậu Yểu điên hết rồi sao? Nhìn thấy ảnh chụp mà vẫn không chịu thừa nhận? Chẳng lẽ chụp ảnh giường chiếu đăng lên mới hết hy vọng à?”
………
Kéo xuống những bình luận phía dưới, hơn phân nửa là mắng chửi cô.
Đối với một người thành đạt như Hoắc Chi Châu, đời tư hỗn loạn dường như không phải chuyện mới mẻ gì.
Việc ngoại tình rõ ràng hai người đều có trách nhiệm, nhưng đa số cư dân mạng đều mắng Đậu Yểu ham giàu, yêu thích hư vinh, là một Tuesday biết xấu hổ.
Mục Noãn Tô thở dài, bực bội ném điện thoại qua một bên.
“Tô Tô!” Cửa phòng ký túc xá đột nhiên mở ra, Vưu Vưu xách hai túi lớn trực tiếp bước vào.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lúc tớ mua cơm nghe thấy người bên cạnh bàn luận về cậu và Hoắc Chi Châu.”
Mục Noãn Tô bất đắc dĩ nói: “Cậu không xem Weibo à?”
“Tớ có xem.” Vưu Vưu mở to hai mắt, lớn tiếng nói: “Cho nên ảnh chụp là thật? Thực sự là hai người!”
Mục Noãn Tô rũ mắt nhẹ gật đầu, cảm nhận được ánh mắt sáng rực của Vưu Vưu rơi trên đỉnh đầu mình.
Cô ấy cũng nghĩ mình là Tuesday sao?
“Woa woa woa woa!” Vưu Vưu không dám tin sợ hãi kêu lên, “Cậu luôn miệng nói mình đã có bạn trai, chính là Hoắc Chi Châu?! Ông trời ơi! Trời ơi! Trời ời!”
Mục Noãn Tô giật mình, ngẩng đầu lên, “Cậu không cảm thấy tớ là Tuesday à?”
“À, đúng rồi! Hoắc Chi Châu kết hôn rồi! Cho nên hai người là quan hệ vợ chồng đúng không?!” Vưu Vưu hai mắt sáng lên, hưng phấn nói.
Nhiều người nhìn thấy cô và Hoắc Chi Châu ở bên nhau, phản ứng đầu tiên luôn nghĩ về phương diện không tốt.
Chỉ có mình Vưu Vưu, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện mình là Tuesday.
Chớp mũi Mục Noãn Tô chợt cay cay.
“Đúng vậy.
Chúng tớ kết hôn rồi.” Mục Noãn Tô nhẹ gật đầu.
“Woaaaaaaaa!” Vưu Vưu kích động giậm chân, “Cậu che giấu giỏi thật đấy! Thậm chí tớ còn không biết gì! Trơi ạ! Cậu rõ ràng đã gả cho một ông lớn rồi!”
Mục Noãn Tô bị trêu chọc đến bật cười, “Lần sau có thời gian rảnh chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm nhé.”
“Thật không?” Vưu Vưu mừng rỡ không ngậm miệng lại được, cô ấy vỗ ót, “Xem tớ này thiếu chút nữa quên rồi!”
Vưu Vưu lấy một hộp cơm trong túi đặt trên bàn đưa cho Mục Noãn Tô, “Tớ đoán cậu không muốn đi ra ngoài, cho nên tớ đã giúp cậu mua cơm sườn xào chua ngọt này.”
“Cảm ơn cậu, Vưu Vưu,” Mục Noãn Tô nhận lấy, chân thành nói cảm ơn.
Không chỉ vì bữa cơm này mà là vì sự tin tưởng của cô ấy.
Sau khi vội vàng giải quyết xong bữa trưa, Mục Noãn Tô vào tài khoản Weibo của mình.
Bài đăng mới nhất trên Weibo là tấm ảnh tự sướng được chụp mấy ngày trước, bối cảnh là trong phòng giữ quần áo ở nhà.
Vốn chỉ có hơn 1000 bình luận hiện giờ đã tăng đến mấy vạn.
“Yểu Yểu, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Yểu Yểu giải thích một chút đi, em tin chị không phải là người như vậy.”
“Cô ta có gì để giải thích? Nực cười!”
“Không biết xấu hổ!”
“Những quần áo túi xách đều dựa vào đàn ông cho sao? Thật xấu hổ!”
“Không nên nói lung tung được chưa? Từ nhỏ Yểu Yểu đã là một bạch phú mỹ nghe chưa?”
……
Nhìn thấy rất nhiều fans hâm mộ cũng tin tưởng mình, Mục Noãn Tô rất cảm động.
Cô chọn một tấm ảnh trong album, đăng lên Weibo.
@Đậu Yểu: Người mà tôi thể hiện tình cảm chính là chồng của tôi.
Còn nữa, mặt tôi không to lắm, hy vọng mọi người đều biết.
Tấm ảnh bên dưới bài đăng, là giấy kết hôn màu đỏ vô cùng đẹp mắt.
Ngày ghi trong giấy đăng ký kết hôn, chính là tháng 6 năm ngoái.
“Woaaaaaa! Yểu Yểu em biết ngay chị vô tội mà!”
“Tài khoản marketing có thể bớt kinh tởm hơn được không? Ảnh chụp chưa được xác minh đã đăng lên sao?”
“Yểu Yểu kết hôn sớm quá!”
“Đối tượng là Hoắc Chi Châu, đương nhiên phải kết hôn sớm rồi.”
“Ô ô ô, Yểu Yểu thật hạnh phúc!”
“Vợ chồng người ta hôn nhau lại có thể bẻ cong sự thật thành ngoại tình, xin hỏi các người có bồi thường tổn thất tinh thần cho người ta không?”
“May quá tôi không có mắng Yểu Yểu, chúc chị hạnh phúc!”
……….
Cô đăng bài lên Weibo không bao lâu, Hoắc Chi Châu dùng tài khoản cá nhân chia sẻ lại bài đăng.
@Hoắc Chi Châu: Cảm ơn Hoắc phu nhân đã cho anh danh phận.
Anh khẳng định, mặt của em rất nhỏ.
@Đậu Yểu.
Ngay sau đó, tài khoản chính thức của truyền thông Hòa Húc cũng đăng bài thông cáo.
Trong bài thông cáo nói, những hình ảnh này chưa được cho phép mà đã bị tung lên mạng, điều này vi phạm nghiêm trọng quyền riêng tư của Hoắc tiên sinh và Hoắc phu nhân.
Những thông tin sai lệch cũng gây ảnh hưởng tiêu cực đến hai người và cả công ty.
Công ty rất quan tâm chuyện này sẽ áp dụng các biện pháp pháp lý để bảo vệ danh dự và quyền riêng tư của Hoắc tiên sinh và Hoắc phu nhân.
Hy vọng mọi người đừng quá chú ý đến cuộc sống riêng của hai người bọn họ.
Bên dưới là một bản scan thư luật sư, tỏ vẻ sẽ đưa vấn đề này vào trình tự pháp luật.
Hướng gió trên mạng thoáng chốc thay đổi.
“Ha ha ha, tại sao tôi cứ thích cách làm của Hoắc Chi Châu không nói một lời lập tức dùng pháp luật làm vũ khí?”
“Tài khoản marketing rảnh rỗi thật nhả ra một cái rắm.
Ai mà có thể leo lên đầu Hoắc Chi Châu được.
Bị vả mặt bốp bốp chưa?”
“Không ai cảm thấy câu nói khi Hoắc Chi Châu share lại bài đăng của Đậu Yểu có chút mờ ám sao?”
“Có một cảm giác cưng chiều không thể giải thích được 23333.”
“Cảm ơn Đậu Yểu đã danh phận.
Emmm, tại sao nghe cứ có vẻ như lúc trước Đậu Yểu không chịu công khai vậy?”
……
Bên kia, Mạnh Nhứ đang trong đoàn phim nhìn thấy mọi người mắng chửi Mục Noãn Tô, tâm tình rất sung sướng, cô ta cùng những người khác cười cười nói nói cùng nhau ăn cơm.
Ai ngờ rằng, đến giữa trưa mọi thứ có sự thay đổi thật lớn.
Trong phòng hóa trang, người đại điện nghe điện thoại xong, sắc mặt trắng bệch, nhịn không được nổi giận với Mạnh Nhứ: “Cô đã làm chuyện gì?!”
Người đại diện ném điện thoại đến trước mặt Mạnh Nhứ, “Đây là do cô làm à? Không phải tôi đã bảo cô đừng đi trêu chọc người bạn học kia của cô nữa sao? Tại sao cô không nghe?!”
Mạnh Nhứ ngơ ngác nhìn bài đăng trên Weibo trong màn hình điện thoại, tay chân rét run.
Hóa ra Mục Noãn Tô và Hoắc Chi Châu là quan hệ vợ chồng.
Cô, cô, cô làm sao có thể?!
Mạnh Nhứ một phát cầm lấy điện thoại, ngón tay run nhè nhẹ, “Sao có thể? Cô ta vẫn còn đang học đại học làm sao có thể kết hôn?”
Cô ta không ngừng lắc đầu, nước mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào người đại diện, giọng nói run rẩy: “Cái này nhất định là gạt người đúng không?”
Người đại diện liên tục thở dài, “Hòa Húc cũng đã phát thư luật sư còn có thể giả sao?”
“Em phải làm sao bây giờ?” Mạnh Nhứ tay chân luống cuống, bối rối không thôi.
Cô ta vốn cho rằng mình đã nắm được chứng cứ ngoại tình, có thể chiếm giữ luân lý đạo đức cao nhất.
Không ngờ đến nó chính là một quả bom, hiện giờ nó bị chính mình làm nổ tung, rất có thể sẽ nhóm lửa lên thân mình.
Người đại diện im lặng.
Chuyện đi đến nước này, chị ta cũng không còn cách nào khác.
May mắn là Mạnh Nhứ không dùng tài khoản chính của mình đăng bài, trong thư luật sư của truyền thông Hòa Húc chỉ kiện một cái tài khoản marketing bát quái mà thôi.
“Không phải cô quen với phó tổng giám đốc của Bắc Thần à? Đi cầu xin thử xem, hiện giờ không còn cách nào khác.
Bạn học của cô chắc chắn đã biết do cô ở sau lưng giở trò rồi, tài nguyên của Hòa Húc xem như đóng cửa với cô rồi.
Cô chỉ có thể dựa vào Bắc Thần mà thôi.” Người đại diện chậm rãi nói.
*
Buổi tối hai ngày sau, Mục Noãn Tô đang ở thư phòng chơi điện thoại.
Dưới bài đăng trên Weibo của mình, tất cả bình luận đều là hâm mộ mình đã lấy được Hoắc Chi Châu, hoặc là những lời chúc phúc cô.
Không còn những bình luận khiến cho người ta không vui nữa.
Người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc, ngũ quan sắc nét anh tuấn, mặt mày trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào máy tính, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ lên bàn phím.
Đây chính là chồng của cô.
Cô chợt nảy lên một suy nghĩ, lén lút đi đến sau lưng Hoắc Chi Châu.
Vừa định dọa anh một phen, Hoắc Chi Châu trở tay một cái, trực tiếp kéo người đến đây.
Mục Noãn Tô sợ hãi kêu lên một tiếng, cả người ngồi trên chân anh.
Hoắc Chi Châu thân mật cọ xát vào cổ cô, thấp giọng hỏi: “Buồn chán hả?”
Mục Noãn Tô không nói gì, ngón tay trỏ trắng nõn lướt qua lông mày rồi đến chóp mũi của anh, dừng lại trên môi anh.
Môi anh rất đẹp, độ dày vừa phải, hôn vào rất tuyệt…
Mục Noãn Tô vội vàng lắc đầu, ném chất thải màu vàng trong đầu mình đi.
Quay đầu lại, ánh mắt cô quét qua máy tính của Hoắc Chi Châu, lập tức sững sờ.
“Đây là –” Cô ngập ngừng nói.
Hoắc Chi Châu kéo thân thể cổ cô qua trái đưa lưng về phía mình, chống cằm lên vai cô, bấm mở ảnh chụp cho cô xem.
“Một số ảnh chụp của Mạnh Nhứ.”
Mục Noãn Tô vừa sợ vừa hoài nghi nhìn hai dáng người thân mật trong tấm ảnh, người đàn ông này chính là người mà cô và Đường Hiểu Sanh đã gặp trong quán bar ngày đó.
“Anh chuẩn bị làm gì?” Cô quay đầu lại, nhíu mày khó hiểu.
Hoắc Chi Châu nhẹ nhàng nở nụ cười, hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn mơ hồ thoát ra từ trong kẻ răng: “Đương nhiên là trả thù cho cục cưng của anh rồi.”
Anh đã cho Mạnh Nhứ cơ hội, nhưng cô ta không biết quý trọng.
Vậy đừng trách anh gậy ông đập lưng ông..