Edit: Tiểu Màn ThầuTheo như lời Hạ Nam Tri nói, lúc tham gia cuộc thảo luận lịch sử văn hóa dân quốc vào buổi chiều Bạch Uyển Uyển thực sự không nhìn thấy bóng dáng của anh ta đâu cả.
Sau khi cuộc hội thảo kết thúc, giáo sư của đại học D đã mời mọi người cùng nhau chụp một vài tấm ảnh lưu niệm.
Chụp ảnh xong, Bạch Uyển Uyển nhìn thấy Hạ Nam Tri từ từ bước đến.
“Uyển Uyển, khi nào đi?” Hạ Nam Tri trường thân ngọc lập, một thân áo khoác ngoài màu xám tro, cộng thêm gọng kính vàng, càng làm tăng thêm mười phần khí chất nhã nhặn.
Bạch Uyển Uyển: “Hiện giờ chuẩn bị rời đi.”
Hạ Nam Tri: “Đi cùng Hoắc Chi An à?”
Ngày hôm qua anh ta nhìn thấy tình cảnh đó, trong nội tâm cũng hiểu rõ vài phần.
Bạch Uyển Uyển gật đầu, suy nghĩ vẫn cảm thấy có chút áy náy: “Xin lỗi đàn anh, chồng của em anh ấy, hẳn là có chút hiểu lầm, mong anh bỏ qua.”
Hạ Nam Tri mím môi, muốn nói nhưng lại thôi.
Anh ta mỉm cười, “Không sao đâu.
Có cô vợ xinh đẹp như vậy, nếu là anh cũng sẽ lo lắng mà.”
Bạch Uyển Uyển hơi giật mình, Hạ Nam Tri chưa từng nói với mình những câu vui đùa như thế này.
“Anh lại nói đùa.” Cô nở một nụ cười lễ phép.
“Anh đến đây chính là muốn nói lời chào tạm biệt với em.” Hạ Nam Tri thu hồi lời nói đùa, “Được rồi, để anh tiễn em ra ngoài.”
Bạch Uyển Uyển không từ chối, cùng Hạ Nam Tri đi đến trước cửa trường học, ở nơi đó có một chiếc xe đang đợi cô.
Hạ Nam Tri đưa mắt nhìn Bạch Uyển Uyển ngồi lên chiếc xe sang trọng, hơn nữa còn cách mình càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất tại giao lộ.
Anh ta thở dài, lúc này mới thu hồi ánh mắt quay người rời đi.
Hiểu lầm sao?
Đương nhiên không phải.
Chuyện thích Bạch Uyển Uyển anh ta che giấu rất kỹ, lúc trước ngoài Hoắc Chi An không ai nhìn ra được.
Anh ta biết rõ Bạch Uyển Uyển không thích anh ta.
Anh ta vốn định trong lúc học tiến sĩ sẽ chậm rãi tiếp xúc với Bạch Uyển Uyển làm cho cô thích mình.
Đáng tiếc, kế hoạch chưa kịp thực hiện Hoắc Chi An đã đi trước một bước.
Hoắc Chi An là người kiêu ngạo bá đạo, làm việc ngang tàn lại táo bạo.
Cách theo đuổi con gái cũng giống như vậy.
Năm đó, chuyện anh theo đuổi hoa hậu giảng đường Bạch Uyển Uyển rất nhanh đã lan truyền trong trường.
Hoắc Chi An theo đuổi một cách phách lối, Bạch Uyển Uyển từ chối cũng rất rõ ràng.
Hạ Nam Tri vốn tưởng rằng, hai người bọn họ ở hai thế giới khác nhau sẽ không thể ở bên nhau, mình mới là người thích hợp với Bạch Uyển Uyển nhất.
Cho dù gia thế bằng cấp tướng mạo hay là bối cảnh, anh ta cũng không chênh lệch.
Nhưng không ngờ đến, có lần trong lúc vô tình anh ta đi ngang qua văn phòng, lại nhìn thấy hai người ở trong văn phòng không một bóng người hôn nhau.
Bạch Uyển Uyển nhắm mắt lại, ngay cả vành tai cũng đỏ lên vì xấu hổ.
Ngượi lại Hoắc Chi An rất cảnh giác, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn về phía anh ta.
Anh ta đột nhiên giống như một kẻ trộm bị nhìn thấy, lập tức lui về phía tường không nhúc nhích.
Không đầy mấy phút sau, anh ta nghe thấy tiếng kháng cự nhẹ nhàng của cô gái nhỏ, “Dừng lại, nếu có người đến đây làm sao bây giờ?”
Sau đó là tiếng dỗ dành trầm thấp của người đàn ông: “Một lúc nữa thôi, ngoan…”
Rốt cuộc anh ta không thể ở lại lâu hơn, nắm chặt đồ trên tay chạy trối chết.
Nhớ đến chuyện trước kia, Hạ Nam Tri thở hắt ra một hơi.
Về sau anh ta mới hiểu được, có một số chuyện không thể cứu vãn, tiếc nuối cũng muộn rồi.
*
Lễ mừng năm mới càng ngày càng đến gần, trong nội tâm Bạch Uyển Uyển ngoại trừ có chút hưng phấn cùng chờ mong ra, còn có vài phân lo lắng không yên.
Trải qua đêm giao thừa và mùng một tết cùng với người nhà họ Hoắc.
Buổi sáng mùng hai, hai người cùng nhau quay trở về Bắc Thành.
Mẹ của Bạch Uyển Uyển mất sớm, ba rất nhanh đã cưới một người vợ khác.
Sau khi mẹ kế vào nhà đã sinh một người con gái và hai người con trai.
Trong nhà có năm người con, cô là một con ma ốm yếu bệnh tật quấn thân không thích nói chuyện cho nên không có cảm giác tồn tại gì.
Trái ngược với người nhà họ Vu, ngược lại Bạch Uyển Uyển có quan hệ rất tốt với vú nuôi chăm sóc mẹ của cô từ nhỏ.
Về sau vú nuôi tuổi cũng đã cao nên quay về quê nhà, cô ở nhà họ Bạch không thân cận với bất kỳ ai.
Sau khi gả cho Hoắc Chi An, ngoại trừ ngày lễ ngày tết, số lần bọn họ quay trở về nhà họ Bạch không nhiều lắm.
Năm nay cũng như thường lệ sau khi đến nhà họ Bạch chúc tết xong, Bạch Uyển Uyển và Hoắc Chi An cùng nhau đến phòng khám Tế Từ thăm Đái Sanh tiên sinh.
Đái Sanh tiên sinh vẫn nhớ rõ Bạch Uyển Uyển, sau khi làm tứ chẩn* “Nhìn, nghe, hỏi, sờ”, ông ấy đã kê cho cô một đơn thuốc mới để điều dưỡng thân thể, bảo cô uống hết rồi quay lại tìm mình kiểm tra.
(*Tứ chuẩn: là bốn phương pháp chữa bệnh trong Đông y.
Nguồn Baidu.)
Dựa theo lời giải thích của Đái Sanh tiên sinh, thể chất của cô quá yếu, việc mang thai sẽ khó khăn hơn người khác một chút, cho dù mang thai vẫn có nguy cơ sảy thai rất cao.
Nếu cô thực sự muốn có con, ngoại trừ uống thuốc đúng giờ để điều dưỡng thân thể ra, bình thường cũng phải vận động nhiều hơn, lượng sức mà rèn luyện thân thể.
Bạch Uyển Uyển cẩn thận ghi lại lời tiên sinh nói, quay đầu nhìn qua mới phát hiện Hoắc Chi An vẫn luôn nhíu mày.
“Tiên sinh, thân thể của Uyển Uyển thực sự không sao chứ?” Hoắc Chi An không yên tâm truy hỏi.
Đái Sanh tiên sinh vuốt râu mép của mình, cười tủm tỉm: “Tôi thấy không có vấn đề gì, cứ thả lỏng tâm tình.
Chuyện con cái là duyên số, đến thì đến thôi.”
Sau khi chào tạm biệt Đái Sanh tiên sinh, rồi nhận thuốc, hai người trực tiếp quay trở về khách sạn.
Đã lâu rồi không quay về Bắc Thành, Bạch Uyển Uyển và Hoắc Chi An ở lại đây chơi vài ngày.
Mùng sáu, hai người chính thức lên đường quay trở về Nam Thành.
Sau khi quay lại Nam Thành, Bạch Uyển Uyển tuân thủ nghiêm ngặc theo dời dặn của Đái Sanh tiên sinh, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, không ăn những thực phẩm rác, kiên trì vận động, ngủ sớm dậy sớm, sinh hoạt làm việc nghỉ ngơi vô cùng lành mạnh nghiêm khắc.
Hoắc Chi An một mặt vì Bạch Uyển Uyển khỏe mạnh mà vui mừng, một mặt khác lại vì chuyện sinh con gây ảnh hưởng lớn đến cô mà có chút khó chịu.
Mỗi ngày Bạch Uyển Uyển đều bận rộn, nghiên cứu học thuật, tập thể dục, xem sách về quá trình mang thai, thời gian của cô sắp xếp rất dày đặt.
Ngoại trừ buổi tối ngủ chung, Hoắc Chi An gần như không thể chen vào cuộc sống của cô.
Tối hôm đó, sau khi Hoắc Chi An làm việc xong quay trở về phòng ngủ, Bạch Uyển Uyển đã nhắm mắt ngủ rồi, quyển sách [Sưu Thần Ký] trên đầu giường biến thành [Bách khoa mang thai].
Ánh mắt của anh dừng lại trên bìa sách màu hồng nhạt hai giây, mím môi, vén chăn lên nằm xuống.
Đang định ôm người theo thói quen, Bạch Uyển Uyển nằm bên cạnh đã chủ động ôm anh.
Hoắc Chi An giật mình: “Còn chưa ngủ sao?”
Bạch Uyển Uyển mở to mắt, lắc đầu, khẽ nói: “Chờ anh.”
“Chờ anh?” Hoắc Chi An được yêu thương mà lo sợ.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cô đều đi ngủ đúng giờ, có đôi khi anh về phòng thì cô đã ngủ rồi, cho dù anh muốn làm mấy chuyện gì đó cũng không có cách nào làm được.
Bạch Uyển Uyển ngẩng khuôn mặt ửng đỏ lên nhìn anh, dùng ánh mắt ngại ngùng nhìn anh rồi rũ xuống.
Trong đôi mắt hoang mang của Hoắc Chi An, cô từ từ tiến lại gần, chủ động hôn môi anh.
Hoắc Chi An run lên bần bật.
Bạch Uyển Uyển luôn sống hướng nội, chưa từng chủ động như vậy.
Niềm vui sướng mãnh liệt ngập tràn trong lòng Hoắc Chi An, anh nhanh chóng đảo khách thành chủ, đắm chìm trong lời mời gọi của cô.
Sau khi kết thúc, Hoắc Chi An ôm Bạch Uyển Uyển, khóe môi mang theo ý cười, “Uyển Uyển có trách anh gần đây để em cô đơn không? Dạo gần đây anh có hơi bận rộn…”
Vừa giải thích được một nửa, anh lại chợt nghĩ đến một chuyện, lập tức dừng lại.
Sau khi tính toán ngày tháng, dự cảm trong nội tâm càng ngày càng mãnh liệt hơn, Hoắc Chi An hít một hơi thật sâu, thấp giọng hỏi: “Là vì chuyện sinh con sao?”
Bạch Uyển Uyển buồn ngủ nhẹ gật đầu, “Em mệt quá, chúng ta ngủ thôi.”
Sau đó giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng lại khàn khàn, ngày thường anh thích nhất vào lúc này nghe thấy giọng nói cô như vậy.
Nhưng hôm nay, anh giống như bị tạt một gáo nước lạnh, ngay cả tứ chi cũng cứng ngắc không thể động đậy.
Trong lòng anh tràn ngập vui mừng cho rằng cô muốn thân mật với mình, hóa ra chỉ vì sinh con…
Không hiểu tại sao anh lại có một loại ảo giác như biến thành công cụ sinh sản.
Hoắc Chi An biết ý nghĩ của mình vô cùng không sạch sẽ.
Bạch Uyển Uyển rất thích trẻ con, tính toán ngày tháng muốn cùng mình làm chuyện ấy là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ còn chưa sinh con, cuộc sống của cô đã bị chuyện liên quan đến con cái chiếm hết.
Nếu về sau thực sự có bé con, trong mắt cô còn có mình không?
Tướng ngủ của Bạch Uyển Uyển rất tốt, hai tay đan vào nhau đặt ở bụng dưới, hơi thở đều đều, khuôn mặt bình thản.
Nhìn tư thế ngủ an tĩnh của người bên gối, đôi mắt Hoắc Chi An sâu thẳm, thở dài một hơi.
Đêm đó, anh mất ngủ.
Ngày hôm sau lúc ăn sáng, Hoắc Chi An nói với Bạch Uyển Uyển buổi tối mình phải tham gia một buổi xã giao, trở về khá trễ.
Bạch Uyển Uyển gật đầu nói vâng, ngừng hai giây lại ngẩng đầu lên nhắc nhở: “Không được hút thuốc uống rượu…”
Ngón tay đang gấp thức ăn của Hoắc Chi An dừng lại, sau nửa ngày mới cứng ngắc gật đầu, “Ừ, anh biết rồi.”
Cai thuốc kiêng rượu, ngoại trừ uống vitamin không thể uống thuốc bừa bãi, đây là những điều nam giới cần chú ý khi chuẩn bị mang thai.
Từ khi hai người chuẩn bị mang thai cho đến nay, anh đã nghe Bạch Uyển Uyển dặn dò rất nhiều lần.
Những lời nói này vốn là lời nói quen thuộc nhưng hôm nay nghe có chút chói tai.
Hoắc Chi An không biết mình làm sao nữa, anh giống như bị cuốn vào một vòng tròn kỳ lạ, bước vào vòng xoáy từ chối nghe đến chuyện liên quan đến việc sinh con.
Thời gian trôi qua, những tiểu tâm tư giấu trong đáy lòng u ám không chỉ không biến mất, ngược lại càng trổi dậy mạnh liệt hơn.
Thuốc do Đái Sanh tiên sinh kê ở trong phòng bếp, trên bàn ăn là vitamin tổng hợp, sách liên quan đến việc mang thai đặt trên tủ đầu giường….
Không có chỗ nào mà không có những thứ này, mỗi thời khắc nó luôn nhắc nhở anh, trong nhà rất nhanh sẽ có thêm một thành viên mới.
Hoắc Chi An thần sắc sa sầm, kìm nén sự bực bội trong nội tâm.
“Chi An, thuốc Đái Sanh tiên sinh kê sắp uống hết rồi.
Tháng sau em muốn đi Bắc Thành thăm Đái Sanh tiên sinh một chuyến.” Buổi tối trước khi đi ngủ, Bạch Uyển Uyển cuốn mình trong lòng Hoắc Chi An, nhẹ giọng nói.
Hoắc Chi An vỗ vỗ vai cô, “Ừ, anh sẽ sắp xếp.”
‘Vâng, nếu như anh không rảnh, em có thể tự đi một mình.” Bạch Uyển Uyển thấy sắc mặt anh có vẻ mệt mỏi, giơ tay vuốt chân mày hơi nhíu lại của anh, quan tâm nói: “Gần đây công việc không thuận lợi à? Trông anh gầy quá.”
Hoắc Chi An bắt lấy tay cô, nhìn cô thật lâu.
Mở miệng thấp giọng nói: “Gần đây cũng khá bận rộn.”
Bạch Uyển Uyển ngồi dậy, mười đầu ngón tay mảnh khảnh đặt trên vai anh xoa bóp, “Để em xoa bóp cho anh.
Khoảng thời gian trước Tô Tô có giới thiệu cho em một nơi rất thú vị, khi nào có thời gian chúng ta đến đó thư giản một chút…”
Hoắc Chi An đắm chìm trong lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ của cô, cuối cùng anh cũng không nói gì.
Vài ngày sau, sau khi suy nghĩ thật lâu Hoắc Chi An đã đi gặp bác sĩ tâm lý để tư vấn.
Anh kể chi tiết chuyện mình sợ hãi sinh con cho bác sĩ nghe, tỏ vẻ chuyện này đã ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của anh.
Hiện giờ anh thường xuyên cảm thấy lo lắng, mất ăn mất ngủ vì chuyện này, có còn áp lực rất lớn.
Bác sĩ đề nghị anh tạm dừng việc chuẩn bị có con, thả lỏng tâm tình, nếu như qua một thời gian vẫn không chuyển biến tốt hơn, hãy đến đây làm một bài kiểm tra tâm lý chi tiết.
Hoắc Chi An không nói chuyện này cho Bạch Uyển Uyển biết.
Ở trước mặt Bạch Uyển Uyển, anh luôn tỏ ra mạnh mẽ khỏe mạnh.
Người kiêu ngạo như anh, không cho phép bản thân mình lộ ra bất kỳ mặt không tốt nào ở trước mặt cô, đương nhiên bao gồm cả chuyện anh gặp chướng ngại tâm lý.
Mặt khác, anh cũng biết tình trạng hiện giờ của mình, chuyện chuẩn bị mang thai là một hành vi không lý trí.
Kết quả là anh đã lên ý tưởng cho chuyến đi Bắc Thành vào tháng tới.
Nếu có thể nhờ Đái Sanh tiên sinh nói với Bạch Uyển Uyển trì hoãn lại việc sinh con, cô nhất định sẽ tiếp nhận.
Bản thân anh cũng có đủ thời gian giải quyết vấn đề tâm lý của mình.
Hoắc Chi An cho rằng kế hoạch của mình vô cùng hoàn mỹ, mọi chuyện thực sự tiến triển như anh mong đợi.
Sau chuyến đi đến Bắc Thành, tuy Bạch Uyển Uyển rất thất vọng, nhưng không quá thương tâm.
“Chi An, chuyện con cái hãy thuận theo tự nhiên, nếu không được thì thôi.” Sau khi suy nghĩ, Bạch Uyển Uyển nói với Hoắc Chi An.
Vẻ mặt Hoắc Chi An sửng sốt trong nháy mắt, sau đó chính là vui mừng khôn xiết.
Anh liên tục hôn môi cô, truy hỏi nhiều lần: “Thật không?”
Bạch Uyển Uyển gật đầu.
Trước kia cô cố chấp muốn có con, thứ nhất là vì mình thực sự rất thích trẻ con, thứ hai là vì áp lực con dâu lớn nhà họ Hoắc, cô gả đến đây cũng lâu lắm rồi, lúc ấy em trai Hoắc Chi Châu vẫn còn độc thân đến khi kết hôn, các trưởng bối trong nhà ít nhiều gì cũng có chút phê bình kín đáo đối với cô.
Khoảng thời gian trước, bời vì chuyện Hoắc Chi An giấu giếm mình mà cô nghĩ đến chuyện ly hôn.
Nhưng trong khoảng thời gian này, cô đã nhìn thấy anh vì mình mà thay đổi.
Vượt lên mong muốn có con của bản thân, Hoắc Chi An đã vì cô mà thay đổi thái độ.
Cô nhìn thấy rồi, cho dù bọn họ thực sự không thể sinh con, hai người bọn họ cũng rất tốt mà.
Khi về già sẽ đi du sơn ngoạn thủy giống như vợ chồng Đái Sanh tiên sinh, mỗi ngày trôi qua thật an nhàn vui vẻ.
Hoắc Chi An cảm động không thôi, giọng nói khàn khàn: “Ừ, chỉ cần hai người chúng ta thôi.”
*
Sau khi buông bỏ chuyện này, tâm trạng của Bạch Uyển Uyển thoải mái hơn rất nhiều.
Dựa theo ý của Đái Sanh tiên sinh, cô dự định hoãn việc sinh con từ nửa năm đến một năm.
Quan hệ của hai người dần dần tốt lên, Hoắc Chi An không còn căn dặn tài xế theo sát cô nữa.
Tiến vào đầu mùa hạ, Bạch Uyển Uyển tâm trạng vui vẻ sắc mặt càng ngày càng tốt hơn.
“Cô giáo Bạch, gần đây khí sắc không tệ nha.
Tuần sau trong khoa có tổ chức đại hội thể thao có muốn cân nhắc một chút không?” Ngay cả Triệu Âm trong văn phòng cũng nhận ra, nhìn chằm chằm vào mặt cô nói lời trêu ghẹo.
Đại hội thể thao giữa giáo viên và sinh viên của khoa lịch sử tổ chức mỗi năm một lần, chủ yếu để trao đổi tình cảm giữa thầy trò, Bạch Uyển Uyển luôn không tham gia.
Lần này cô vẫn như thường lệ mỉm cười nhả nhặn từ chối.
Ở phương diện thể thao, cô quả thực không có thiên phú.
Trước kia khi còn đi học, bởi vì có bác sĩ kê đơn bệnh, cho nên tiết thể dục cô luôn vắng mặt.
Triệu Âm mỉm cười, “Tôi cũng thuận miệng hỏi thôi.
Bởi vì gần đây nhìn khí sắc của cô so với học kỳ trước tốt hơn rất nhiều, cũng có tinh thần hơn.”
Bạch Uyển Uyển giật mình, tay sờ lên mặt mình, không xác định hỏi: “Học kỳ trước sắc mặt tôi kém lắm sao?”
“Ừ…” Triệu Âm do dự, “Chỉ là có chút nhợt nhạt, hiện giờ đã hồng nhuận hơn nhiều.
Có phải trong lễ mừng năm mới đã bồi bổ một phen không?”
Bạch Uyển Uyển mỉm cười, “Đúng vậy, có đến phòng khám Đông y kiểm tra thân thể một chút.”
Học kỳ trước….
Là thời điểm nháo loạn với Hoắc Chi An nên không mấy thoải mái.
Bản thân cô cũng không chú ý, hóa ra các giáo viên khác đều nhìn ra sắc mặt của mình không được tốt lắm.
Bạch Uyển Uyển nhìn chằm chằm vào bông hoa hồng cắm trong lọ hoa thủy tinh đặt trên bàn, dường như có điều suy nghĩ.
Hoa này là hôm nay mới vừa được đưa đến đây, kiều diễm ướt át trên cánh hoa còn mang theo giọt sương mai.
Trên tấm thiệp nhỏ ghi dòng chữ “Chúc mừng kỷ niệm 6 năm của chúng ta!”
Hoắc Chi An là người rất lãng mạn, ngày bình thường không ngừng tặng quà, mỗi lần đến ngày kỷ niệm càng không thể thiếu hoa tươi và lễ vật.
Ví dụ như hôm nay, là kỷ niệm 6 năm hai người bên nhau.
Qua một khoảng thời gian nữa, chính là ngày kỷ niệm 4 năm ngày cưới của bọn họ.
Ngày kỷ niệm năm nào, lễ vật của anh không bao giờ vắng bóng.
Như thường lệ, buổi tối sau khi tan làm sẽ có một bữa tối lãng mạn.
Dù công việc bận rộn đến đâu, anh vẫn luôn dành thời gian để đi cùng cô trong ngày kỷ niệm.
Thời gian trôi qua thật vui vẻ, những chuyện xảy ra vào sáu năm trước dường như vẫn còn hiện ra ngay trước mắt.
Bạch Uyển Uyển nhập học sớm hơn một năm so với các bạn đồng trang lứa.
Sáu năm trước, cô 24 tuổi chuẩn bị tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Lúc ấy, Hoắc Chi An đã theo đuổi cô 3 năm, cố hết sức thuyết phục cô sau khi tốt nghiệp đi đến Nam Thành phát triển sự nghiệp.
Bạch Uyển Uyển không quen với cuộc sống đất khách quê người, huống hồ hai người vẫn còn chưa bên nhau, trong suy nghĩ của cô không muốn đi.
Vừa khéo có một danh sách giảng viên được lưu lại trường học, phụ đạo viên của Bạch Uyển Uyển chú ý thấy giáo sư Hàm Ngọc rất thích cô, dốc lòng xin trường học đề cử cô.
Đương nhiên Bạch Uyển Uyển quyết định lưu lại trường.
Nhưng quyết định này đã giáng một đòn mạnh vào mặt Hoắc Chi An.
Trong mắt anh, tuy Bạch Uyển Uyển không nói lời đồng ý, nhưng việc hai người ở bên nhau cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Anh vẫn luôn mong ngóng sau khi Bạch Uyển Uyển tốt nghiệp sẽ đi đến Nam Thành, thuận tiện cho anh chăm sóc và có thể tiến thêm một bước bồi dưỡng tình cảm với cô.
Nhưng anh không ngờ đến, Bạch Uyển Uyển không nói lời nào với anh đã lựa chọn lưu lại trường học.
Ngôn Tình Ngược
Anh từ miệng của bạn mình mới biết được chuyện này.
Hoắc Chi An đang ở Nam Thành lập tức gọi điện thoại cho Bạch Uyển Uyển xác nhận chuyện ấy.
Sau khi biết được chuyện lưu lại trường học làm việc là một kết cuộc đã định, anh tức giận hung hăng ném điện thoại vào tường, màn hình bể nát nằm trên đất.
Suốt mấy ngày sau đó, Bạch Uyển Uyển không nhận được bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào của Hoắc Chi An, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy bóng dáng của anh trên tin tức, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái giống như thường ngày.
Bạch Uyển Uyển nghĩ, bản thân mình thực sự đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Có lẽ anh sẽ không đến tìm mình nữa.
Trong lúc thở phào nhẹ nhõm, cô về nhà gom tất cả những món quà mà Hoắc Chi An tặng cho mình, chuẩn bị tùy thời điểm trả lại cho anh.
Cô và Hoắc Chi An không phải là người cùng một thế giới, vốn không nên có bất kỳ quan hệ gì với nhau.
Tốt hơn hết là bây giờ tách ra còn hơn sau khi ở bên nhau lại chia tay.
Bạch Uyển Uyển cố gắng bỏ qua nỗi mất mát ở sâu trong nội tâm, vẫn đến lớp như thường lệ, chuẩn bị cho buổi bảo vệ luận văn cuối cùng.
Ngày đó, cô đến thư viện mượn vài cuốn sách, rồi vội vàng quay trở về ký túc xá, trong đầu nghĩ đến một số chỗ trong bài luận văn cần sửa lại.
Vừa đi đến ký túc xá, một chiếc xe thương vụ màu đen đậu ven đường vang lên tiếng kèn chói tai.
Âm thanh rất lớn khiến Bạch Uyển Uyển đang đắm chìm trong suy nghĩ cảm thấy hoảng sợ.
Vô thức nhìn về phía cửa sổ xe đang hạ xuống, Bạch Uyển Uyển bắt gặp một đôi mắt đầy tơ máu.
Là Hoắc Chi An!
Bạch Uyển Uyển sững người ngay tại chỗ, nhất thời không biết phải làm sao bây giờ.
Anh đến đây tìm mình sao?
Nhưng đồ vật anh tặng cho mình vẫn còn để ở nhà họ Bạch, cô phải về nhà một chuyến mới có thể đưa chúng cho anh.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, đôi mắt lờ đờ của Hoắc Chi A nhìn Bạch Uyển Uyển gần như si mê.
Đầu mùa hạ, cô mặc áo sơmi trắng cùng váy dài màu xanh lam, mái tóc dài đen nhánh mềm mại rũ sau đầu, cái eo thon được đường viền váy ôm sát, hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn đặt trước người, trong tay cầm một cái túi lớn màu xanh đậm.
Hoắc Chi An ra hiệu cho tài xế lái xe đến phía trước Bạch Uyển Uyển, anh mím môi, giọng nói khàn khàn: “Lên xe.”
Mấy ngày nay, anh ép mình bận rộn công việc, cô gắng không liên lạc với cô, sợ bản thân mình nhịn không được lại chạy đến Bắc Thành trói người mang về.
Nhưng khát khao giống như một con vòi khoét vào xương tủy, không ngừng gặm nhấm cơ thể anh mỗi thời gian rảnh rỗi.
Bóng dáng của cô liên tục xuất hiện trước mắt anh, nhất là trong những đêm dài cô đơn.
Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng rượu làm tê liệt chính mình.
Mỗi ngày uống đến say khướt mới quay về nhà, thức dậy là làm việc ngay, buổi tôi tham gia các buổi tiệc xã giao.
Vòng tuần hoàn này lặp đi lặp lại.
Mãi cho đến ngày hôm nay, anh thực sự không chịu đựng được sự dày vò trong nội tâm, lập tức bay đến Bắc Thành.
Giờ phút này gặp được Bạch Uyển Uyển, giống như một người đi trong sa mạc sắp chết khát cuối cùng cũng gặp được ốc đảo, trong nội tâm trống rỗng của anh lập tức bị lắp đầy.
Nếu như anh là lãng tử chu du bốn phương không có nhà, thì Bạch Uyển Uyển nhất định chính là nhà của anh.
Dù cô đối với anh vô tình lại nhẫn tâm, nhưng anh không tài nào buông tay được.
“Anh, anh có chuyện gì sao?” Bạch Uyển Uyển có chút mơ hồ với ý tứ của Hoắc Chi An, bộ dạng này của anh không giống như trước kia, trông như đã lâu rồi không được ngủ ngon.
Hoắc Chi An cười tự giễu.
Cô luôn khách sáo như vậy, khách sáo đến mức anh khó chịu.
“Lên xe.” Anh lặp lại một lần nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Uyển Uyển đang đứng bên ngoài xe.
Bạch Uyển Uyển nghĩ đến những lễ vật ở nhà, do dự một lúc mở cửa xe ngồi vào, quyết định nhân cơ hội này nói cho rõ ràng.
Vừa mới lên xe, một mùi rượu nồng nặc đập vào mặt.
Cô vô thức hỏi: “Anh uống rượu à?”
Hoắc Chi An lên tiếng, sau đó cười lạnh: “Thế nào, chê anh thối à?”
Anh là một thương nhân, trên người không chỉ có mùi rượu mà còn có mùi tiền, so ra kém xa với vị tiến sĩ Hạ Nam Tri toàn mùi sách kia.
Trước kia mỗi lần đến tìm Bạch Uyển Uyển, anh đều cẩn thận kiểm tra, không để trên người mình xuất hiện mùi rượu mùi thuốc hay những mùi mà cô không thích.
Nhưng hôm nay sau khi máy bay hạ cánh, anh tìm bạn mượn xe, nghĩ đến Bạch Uyển Uyển không nhịn được uống quá nhiều.
Bạch Uyển Uyển nghe thấy trong lời nói của anh có gai, biết rõ anh vẫn còn vì chuyện mình lưu lại trường học mà không vui, cho nên cô không muốn tranh luận với anh, rũ mắt im lặng suy nghĩ.
Cuối cùng xe dừng lại trước một chung cư cao cấp.
Hoắc Chi An xuống xe, ra hiệu cho Bạch Uyển Uyển cùng mình lên lầu.
Bạch Uyển Uyển do dự, cô biết rõ đây là nơi ở của Hoắc Chi An ở Bắc Thành.
Trong ba năm qua, anh thường xuyên đến Bắc Thành, cho nên dứt khoát mua một bất động sản làm nơi đặt chân.
Một cô gái như cô, một mình vào nhà của một người đàn ông…
“Anh có lời muốn nói với em.”
Lời nói của Hoắc Chi An khiến cho Bạch Uyển Uyển nghĩ đến ý định ban đầu của mình.
Nhớ anh từng nói sẽ không làm ra chuyện vô lễ gì với mình, Bạch Uyển Uyển gật đầu rồi cùng anh lên lầu.
Căn hộ được trang trí theo phong cách đơn giản, màu sắc chủ đạo là màu đen và màu trắng.
Bạch Uyển Uyển đứng trước cửa ra vào chưa kịp nhìn kỹ, điện thoại trong túi vang lên.
Là điện thoại của Hạ Nam Tri.
Trong điện thoại, anh ta hỏi mấy câu liên quan đến vấn đề luận văn rồi kết thúc cuộc gọi.
Sau khi cúp máy, Bạch Uyển Uyển ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Hoắc Chi An vẻ mặt âm trầm đứng bên cạnh nhìn cô.
Trong nội tâm Bạch Uyển Uyển chợt chùng xuống, lấp tức có chút hối hận.
Trạng thái của Hoắc Chi An không ổn lắm, hôm nay mình không nên đàm phán với anh.
Cô do dự muốn nói lời tạm biệt, dường như Hoắc Chi An biết rõ ý đồ của cô, xoay người một phát, hai tay chống lên cánh cửa, vây cô giữa anh và cánh cửa..