Trước cửa phòng bệnh của Lâm Thanh Di, lúc này cô đã bị một nhóm người chặn lại không có lối ra, các loại lời nói khó nghe vọng đến tại.
"Lâm Minh Quang! Ông mau tránh ra, hôm nay tôi nhất định phải giết chết ả tiện nhân đó!"
"Nhà họ Lâm chúng tôi bây giờ sa sút như vậy, tất cả đều tại các người!"
"Đừng tưởng rằng trốn trong phòng bệnh có thể bình an vô sự, hôm nay bất luận thế nào tôi không tát cho Lâm Thanh Di hai cái không được!"
"Đúng vậy, tưởng rằng giả ốm trốn trong bệnh viện là không có chuyện gì sao? Mơ mộng đẹp quá!"
Mắt nhìn đám người này càng chửi càng khó nghe, Sở Quốc Thiên đột nhiên đi tới với vẻ mặt ảm đạm: "Câm miệng, kẻ nào dám xúc phạm Thanh Di nữa, đừng có trách tôi không khách khí!"
Bao vây bên ngoài phòng bệnh Lâm Thanh Di không ai khác, mà chính là Lâm Văn Sang những người con của nhà họ Lâm.
Nghe thấy giọng nói của Chu Quốc Thiên, mọi người xung quanh vô thức ngậm miệng lại, ngay lập tức Lâm Văn Sang phản ứng lại, giận dữ nói với Sở Quốc Thiên: "Tên phế vật nhà cậu vẫn còn có mặt mũi xuất hiện trước chúng ta sao?"
"Không sai, ngay cả vợ của mình còn quản không được, tên phế vật nhà cậu đúng là sống uổng phí cuộc đời!"
"Hehe, nghe nói Lâm Thanh Di muốn ly hôn với tên rác rưởi này, không biết ai sẽ là người thay thế Sở Quốc Thiên đây..."
Có tiếng nói của Lâm Văn Sang, những người còn lại nhà họ Lâm đột nhiên lại bắt đầu buông những lời vô tình chế giễu.
Chu Quốc Thiên sắc mặt trầm xuống, định mở miệng ra nói, thì đúng lúc này, một vị bác sĩ trung niên vội vàng đưa một đám nhân viên bảo vệ chạy tới, trịnh trọng nói: "Các vị, nếu mọi người còn tiếp tục không nghe lời khuyên nhủ trong bệnh viện làm loạn gây ồn ào, tôi sẽ để cho bảo vệ ra tay đó!"
Nghe được lời này của bác sĩ, đám con cháu nhà họ Lâm mới dừng lại một chút, Lâm Văn Sáng nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên đầy thù hận nói: "Sở Quốc Thiên, đừng tưởng rằng có bác sĩ bảo vệ các người, cậu và Lâm Thanh Di sẽ không có chuyện gì!"
“Chuyện này chưa kết thúc đầu, cứ chờ xem!" Lâm Hiểu My lạnh lùng hô lên một tiếng, sau đó cùng đám người con cháu nhà họ Lâm rời khỏi hiện trường.
Sau khi đợi đám người nhà họ Lâm đi hẳn, Chu Quốc Thiên mới cùng Lâm Minh Quang đẩy cửa phòng bệnh ra, đột nhiên nhìn thấy Lâm Thanh Di run rẩy trốn dưới lớp chăn, còn Triệu Mai Hương ngồi bên cạnh không ngừng nhẹ nhàng an ủi.
"Chu Quốc Thiên? Ai cho cậu vào đây, cút ra ngoài đi!" Nghe tiếng mở cửa Triệu Mai Hương giật mình, nhưng sau khi vừa nhìn thấy là Chu Quốc Thiên, cơn giận dữ của bà lại đột nhiên trỗi dậy.
"Mai Hương..."
Lâm Minh Quang muốn khuyên nhủ bà một chút, nhưng vừa mở miệng liền bị Triệu Mai Hương tức giận ngắt lời: "Ông cũng vậy, cút ra ngoài luôn đi!"
Trong lúc tuyệt vọng, sau khi Lâm Minh Quang nhìn Chu Quốc Thiên với một cái nhìn bất lực, ông cũng nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Nhìn thấy Chu Quốc Thiên vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Triệu Mai Hương lại lần nữa giận dữ mắng mỏi: "Kêu cậu rời đi không nghe thấy hay sao? Thanh Di đều muốn ly hôn với cậu rồi.
Cậu còn đến đây làm cái gì? Cậu thật không biết xấu hổ, Thanh Di nhà chúng tôi vẫn còn cần mặt mũi đó!"
“Là bố gọi điện kêu con tới.” Chu Thiên bất lực nói một câu.
Lúc này, Lâm Thanh Di mới chui ra khỏi chăn, Chu Quốc Thiên nhìn những hàng nước mắt trên khuôn mặt cô, không khỏi xót xa quan tâm tiến lại gần: "Thanh Di, em đừng sợ, có thể nói cho anh biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?"
Lâm Thanh Di liếc nhìn Chu Quốc Thiên, nghẹn ngào nói: "Bà nội...!bà nội mắc bệnh hiểm nghèo rồi!"
Bệnh hiểm nghèo?
Chu Quốc Thiên sửng sốt, sau đó hỏi: "Bà mắc bệnh hiểm nghèo liên quan gì đến em? nhóm người vừa rồi tại sao lại tới đây làm loạn?"
"Bọn họ nói...!là tại em đã hại bà nội thành ra như thế này..." Lâm Thanh Di cứ nói nói, đôi mắt cô lại nhòe đi vì nước mắt.
Chu Quốc Thiên cau mày, còn chưa kịp đợi anh nói, liền nhìn thấy Lâm Minh Quang hớt ha hớt hải vội vàng đi vào.
"Ông..."
Triệu Mai Hương định hét lên, thì thấy khuôn mặt khó coi của Lâm Minh Quang nói: "Thanh Di...!bà nội của con vừa gọi điện tới, nói con đến biệt thự nhà họ Lâm một chuyến!"
“Biệt thự của nhà họ Lâm?” Lâm Thanh Di ngây người nhìn Lâm Minh Quang, trong mắt tràn đầy phức tạp.
Triệu Mai Hương thấy vậy liền để ý, nhất thời khó chịu nói:"Bà lão đó rốt cuộc muốn làm gì, sắp chết đến nơi rồi còn muốn quấy rầy Thanh Di nhà chúng ta sao?"
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, bà nội tuổi cũng đã già rồi, hơn nữa bây giờ còn như thế này, hay là...!Con đến đó một chuyển nha.” Lâm Thanh Di nắm lấy tay Triệu Lan Hương, nhẹ giọng nói.
"Còn có gì tốt đẹp mà đi đến đó? Vừa rồi, thái độ của đám người nhà họ Lâm con cũng đã nhìn thấy rồi.
Nếu con thật sự đi đến đó rồi, không phải bọn họ sẽ ăn tươi nuốt sống con sao?"
Triệu Mai Hương vừa nghe xong liền vội vàng, bà kiên nhẫn khuyên can: "Con gái ngoan, con cứ nghe lời mẹ đừng có đi đến đó.
Những năm qua, bọn họ đối xử với chúng ta như thế nào, con biết rất rõ.
Mặc kệ bà lão đó rất cuộc muốn nói với con điều gì, chúng ta hãy bỏ qua nó đi!"
"Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi.
Vẫn là con nên đến biệt thự nhà họ Lâm một