"Sở...!anh Sở!"
Khoảnh khắc người đàn ông mặt trắng bóp cò, Hạ Văn Tân đột nhiên kêu lên một tiếng đầy kinh sợ.
Trong đôi mắt anh ta tràn đầy tự trách và tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, trong mắt ba người còn lại hiện lên một tia điên cuồng, giống như bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng Sở Quốc Thiên bị bắn chết.
Thật tiếc là chỉ một giây sau, nụ cười của bọn họ đã hoàn toàn đóng băng trên khuôn mặt, thậm chí sắc mặt còn tràn đầy sự hoài nghi, thậm chí là sợ hãi.
Điều này...!làm sao điều này có thể xảy ra?
Ngay cả Hạ Văn Tân cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, anh ta gian nan muốn tự véo mình một cái, nhưng mà vừa động đậy liền chạm đến vết thương trên người, đau đớn đến mức nước mắt anh ta chảy ròng ròng, nhưng đồng thời, anh ta cũng thực sự chắc chắn rằng mình không bị ảo giác.
"Thật không thể tin được?"
Không đợi mọi người hoàn hồn, giọng nói của Sở Quốc Thiên nhàn nhạt vang lên.
Mà giữa ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái chính là viên đạn mà người đàn ông mặt trắng vừa bắn ra.
"Anh...!Rốt cuộc anh là ai?"
Người đàn ông mặt trắng kinh hãi, không thể ngờ Sở Quốc Thiên lại có thể dùng một tay đỡ đạn, người như vậy, theo lý mà nói không nên xuất hiện ở Hoan Châu mới đúng.
Người đàn ông đầu trọc và người đàn ông tóc hoa dâm cũng có cùng suy nghĩ như anh ta, hai người họ đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, ánh mắt nhìn Sở Quốc Thiên tràn đầy sợ hãi và cảnh giác.
"Tôi còn không phải là Sở Quốc Thiên mà các người đang điều tra sao?"
Sở Quốc Thiên vừa nói vừa ném viên đạn trong tay xuống đất, nhẹ giọng nói: "Nếu tôi đoán không sai thì trên người cả ba người đều có súng, vừa rồi các người bắn một viên đạn, như vậy còn có mười bảy viên nếu không...!các người cùng bắn tất cả tất cả những viên đạn còn lại ra đi?
Ba người nghe vậy, bọn họ đứng ngây người như bị sét đánh.
Vẻ mặt lãnh đạm của Sở Quốc Thiên căn bản không giống như đang giả bộ, nếu anh đã dám để cho chính mình bắn một viên đạn, vậy thì có nghĩa là anh...!không hề sợ hãi trước sự uy hiếp của súng lục!
“Thế nào, tôi cho các người cơ hội mà không dám nổ súng sao?” Thấy cả ba người vẫn chậm chạp chưa nhúc nhích, Sở Quốc Thiên không khỏi cau mày, lạnh giọng hỏi.
"Bịch bịch!"
Nhưng mà, lời Sở Quốc Thiên vừa nói ra khỏi miệng, ba người không hẹn mà cùng quỳ xuống.
Người đàn ông mặt trắng buông súng trong tay xuống, vội vàng cầu xin: "Sở...!anh Sở, thực xin lỗi, chúng tôi sai rồi, xin hãy buông tha cho chúng tôi một con đường sống!"
Sở Quốc Thiên cũng không chút ngoài ý muốn trước biểu hiện của ba người bọn họ, bởi lẽ bọn họ dám công khai bắt cóc Hạ Văn Tân chứng tỏ bọn họ chẳng thông minh là mấy, với đẳng cấp này của bọn họ, nếu ngay cả một chút khả năng đánh giá tình hình bọn họ cũng không có, vậy thì thực sự không còn gì để biện minh cho sự ngu dốt đó.
Nghĩ đến đây, anh liền ngồi số pha ở bên cạnh, nhàn nhạt hỏi: "Nói đi, các người là ai, tại sao lại bắt cóc Hạ Văn Tân?"
'Sở...!anh Sở, anh ta...!bọn họ là người đứng đầu hội Tam Nhật..." Chưa đợi ba người bọn họ kịp trả lời, Hạ Văn Tân, người đã phục hồi tinh thần, chậm rãi trả lời.
Anh ta cố gắng đi về phía Sở Quốc Thiên và kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.
Hội Tam Nhật là một tổ chức ngầm ở thành phố Hoan Châu, vốn dĩ bọn họ là một tổ chức không mấy tiếng tăm và tác phong làm việc cũng rất điệu thấp mặc dù Hạ Văn Tân đã sớm biết đến tổ chức này từ lâu nhưng anh ta cũng không nó ở trong lòng.
Cho đến hôm nay, khi bọn họ phải người đến bắt cóc anh ta, Hạ Văn đột nhiên Tân phát hiện ra rằng Hội Tam Nhật không hề đơn giản như tưởng tượng, bọn họ không chỉ có thế lực mạnh mẽ mà còn có dã tâm rất lớn.
Sở dĩ phái người tới bắt cóc anh ta, mục đích chính là dùng anh ta làm bàn đạp để nhân cơ hội thống trị toàn bộ thế lực ngầm ở Hoan Châu,muốn thế chỗ anh ta.
Tiếc người tính không bằng trời tính, bọn họ nằm mơ cũng không thể ngờ được Sở Quốc Thiên sẽ phá hỏng kế hoạch của mình...!
Sau khi nghe Hạ Văn Tân kể lại tất cả mọi chuyện, Sở Quốc Thiên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền lấy kim châm bạc ra để chữa trị vết thương cho Hạ Văn Tần, không lâu sau, anh ta liền vô cùng kinh ngạc phát hiện ra vết thương của mình đã được chữa trị, tin chắc rằng không lâu nữa vết thương sẽ lành hoàn toàn.
Một lần nữa được chứng kiến khả năng chữa bệnh cao siêu của Sở Quốc Thiên, cùng với bản lĩnh biến hóa vi diệu của anh, dường như Hạ Văn Tân mơ hồ hiểu được tại sao bố anh ta lại luôn coi trọng Sở Quốc Thiên đến vậy...!
“Những gì Hạ Văn Tân nói có đúng không?” Sau khi xác định Hạ Văn Tân sẽ không gặp trở ngại nghiêm trọng, Sở Quốc Thiên quay đầu nhìn về phía đại đương gia của Hội Tam Nhật, đó là người đàn ông mặt trắng Tần Nhãn Minh.
Về phần người đàn ông hói đầu, đó là nhị đương gia Lưu Bá Đằng, và người đàn ông tóc hoa râm là Lí Khải, tam đương gia của hội Tam Nhật.
“Vâng...!Đúng vậy.” Tần Nhãn Minh nuốt nước miếng nói.
Vừa rồi ông ta định thoát ra khỏi ghế sô pha, nhưng ông ta luôn cảm thấy có một loại khí lực khóa chặt chính mình trên ghế, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút là có thể chết ngay tại chỗ.
Sở Quốc Thiên gật đầu hiểu rõ, sau đó ngưng tụ ánh mắt, trầm giọng hỏi: "Câu hỏi cuối cùng, lấy súng ở