**********
Gió thu se se lạnh.
Lúc mà Vu Thành ngây ngô dại dột ngắt điện thoại, mới phát hiện bản thân sớm đã toát mồ hôi lạnh đầy người, bị làn gió lạnh vừa thổi qua, nhất thời khiến anh ta rùng mình.
"Người đâu!”
“Anh Thành!”
“Mau đi kiểm tra Hội Tam Nhật rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau!”
"Vâng!”
Không đến năm phút, đàn em chạy đến báo cáo, nói với Vũ Thành một cách cung kính: “Anh Thành, Tần Nhãn Minh đại đương gia của Hội Tam Nhật...!chết rồi!”
“Chậc chậc!”
Cho dù Vu Thành biết Dương Cảnh sẽ không lấy chuyện này ra làm trò đùa, nhưng mà lúc anh ta nghe thấy tin tức mà đàn em của mình hồi báo, thì vẫn không thể khống chế được làm rớt tách trà trong tay.
Ông ta...!thật sự chết rồi ư!
Không biết tại sao, Vu Thành đột nhiên lại có cảm giác buồn thê lương như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ đến thế.
Thằng đàn em đó đã hiểu được tất cả mọi chuyện ấy nhìn thấy Vu Thành không nói gì, anh ta kiên trì hỏi đến cùng: “Anh Thành, bây giờ người ta truyền tai nhau rằng, Sở Quốc Thiên đã cảnh cáo toàn bộ các thế lực ngầm ở Hoan Châu, một là phục tùng theo, hai là chết, chúng ta....!Nên làm thế nào đây?”
Người của Vu Thành run lên, anh ta đột nhiên đi về hướng của đàn em, vặn lấy cổ áo của anh ta, nói: “ Cậu cảm thấy ông đây nên làm thế nào đây hả?”
“Tôi...!tôi không biết." Hứng lấy ánh mắt hung hăng của Vu Thành, đàn em sắp bị dọa phát khóc rồi.
Vu Thành gắt gao trừng mắt nhìn đàn em, một hồi lâu, anh ta mới buông đối phương ra, híp mắt một cái, nói: “Sở Quốc Thiên anh ta coi như là lợi hại đi thì đã thế nào chứ, Vu Thành ông đây không phải ngày đầu lăn lộn trong chốn giang hồ này, muốn tôi phục tùng anh ta, đừng có mà mơ mộng hảo huyền!”
Vừa nãy lúc nghe điện thoại của Dương Cảnh, anh ta thật sự bị dọa rồi sao, làm sao cũng không ngờ được Sở Quốc Thiên sẽ thật sự dám giết người, nhưng mà sau khi nghe câu hỏi của đàn em, anh ta lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Anh ta vất vả lâu như vậy mới có được địa bàn của mình ở Hoan Châu, nếu mà Sở Quốc Thiên cứ như vậy mà muốn hái được đào, thì trong lòng anh ta chắc chắn sẽ không phục.
Thà là sống cho qua ngày, còn không bằng đụng một cái, sau mười tám năm hùng hổ thì cũng lại làm một hảo hán!
“Anh Thành, bây giờ mọi thế lực ở Hoan Châu cơ bản cũng ngầm thừa nhận địa vị của Sở Quốc Thiên và Hạ Văn Tân, nếu anh không đồng ý, vậy...!vậy chúng ta.
Đàn em thận trọng nhắc nhở nói ra một câu, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, giọng của anh ta dần nhỏ lại.
“Sao thế, cậu sợ rồi à?” Vu Thành trừng mắt nhìn đàn em.
“Không...!không phải."
“Không phải thì tốt, nếu không thì cậu bây giờ đã là một cái xác chết rồi!” Vu Thành chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Vu Thành tôi không giống như mấy cái lũ hèn nhát đó, cũng xem như là Sở Quốc Thiên anh ta lợi hại, tôi cũng muốn đấu một trận với anh ta!”
Đàn em không dám lên tiếng, nói nhiều sai nhiều, anh ta không thể lại dám nói xằng nói bậy nữa, nếu không thì không đợi đến ngày đấu với Sở Quốc Thiên, cái mạng quèn của anh ta cũng phải giao nộp tại đây.
“Gọi mấy anh em tới đây, đi với tôi đến nhà họ Nam Cung một chuyến!” Đột nhiên Vu Thành lạnh lùng ra lệnh nói.
“Vâng, anh Thành!”
Câu lạc bộ Vong Ưu.
Hạ Trọng Thiên dẫn theo một đám đàn em đến lục soát cả câu lạc bộ Vong Ưu lên, kết quả là không phát hiện bóng dáng của một vị đương gia nào ở hội Tam Nhật.
“Có chuyện gì xảy ra vậy, không phải nói là ông Cả bị bọn họ bắt đến đây sao? Lẽ nào tin tức có sai sót?” Hạ Trọng Thiên hỏi một người đàn ông trung niên với dáng vẻ là một quản gia.
Người đàn ông trung niên đang muốn nói thì đột nhiên một đàn em nhanh chóng chạy đến, báo cáo một cách rõ ràng với Hạ Trọng Thiên: “Ông chủ, có chuyện không hay rồi, vừa nãy tôi hỏi nhân viên làm việc, cậu chủ hình như đã rời khỏi đây trước khi chúng ta đến!”
“Cái gì? Là người của hội Tam Nhật đưa cậu ấy đi sao?” Hạ Trọng Thiên cau mày.
“Không phải, hình như họ nói là một người trẻ tuổi.”
Hả?
Sự nghi hoặc trong lòng của Hạ Trọng Thiên ngày càng nhiều, ông ta trầm ngâm một hồi lâu, thì ra hiệu cho người đàn ông trung niên gọi điện thoại cho Hạ Văn Tân, ai ngờ đâu gọi cả mấy chục cuộc mà vẫn không có ai nghe máy.
Người đàn ông trung niên vừa ngắt máy, thì kết quả lúc này điện thoại trên tay anh ta reo lên.
“Ông chủ, cậu hai cầu cứu!” Sau khi người đàn ông trung niên nghe máy, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, run run nói lại với Hạ Trọng Thiên.
“Nhanh quay về!”
Hạ Trọng Thiên trong lòng trầm xuống, lúc này sải bước nhanh ra khỏi câu lạc bộ Vong Ưu...!
Bộ tổng chỉ huy của ba khu vực.
Sau khi Sở Quốc Thiên rời xa Ái Dạ, thì đưa Hạ Văn Tân vào bệnh viện, mà anh ta thì đến phòng làm việc của tổng chỉ huy.
“Anh Sở Quốc Thiên, vừa nãy theo lời dặn dò của anh, tôi đã sắp xếp Tần Phong sử dụng phương pháp chính thức đi mua lại tất cả tài sản dưới quyền của Dương Cảnh và hội Tam Nhật, tôi tin rằng không lâu nữa thì có thể toàn bộ đều được đặt dưới tên của anh!” Trương Hùng đặt điện thoại xuống, kính cần trả lời lại Sở Quốc Thiên.
“Tốt lắm, tôi biết rồi.” Sở Quốc Thiên nhẹ gật đầu.
Anh sở dĩ phô ra tiền vốn của mình cho những người của thế lực ngầm xem, chính là muốn khiến cho bọn họ biết bản thân anh không chỉ giá trị sức mạnh rất cao, mà tiền vốn cũng không phải bọn họ có thể sánh bằng được.
Thực ra, anh cũng có thể lợi dụng sức mạnh một cách tuyệt đối đi hù dọa đám người thế lực ngầm đó, nhưng mà anh không hề thích cách đó chút nào, dẫu sao, anh không phải là người làm nghề sát sinh.
Giết một Tẫn Nhãn Minh, cũng chỉ là để giết gà dọa khỉ, anh tin rằng những thế lực ngầm ở Hoan Châu đó sau khi biết được tin Tần Nhãn Minh bị giết chết, chỉ cần không phải ngốc thì đều sẽ hiểu rõ được tính thể.