Ba mươi phần trăm cổ phần của Y Dược Thanh Di.
Với giá trị hiện tại của Y Dược Thanh Di, dù chỉ là ba mươi phần trăm cổ phần, đó cũng là một con số trên trời.
Kể từ khi Y Dược Thanh Di tung ra hai loại thuốc mới, lượng tiêu thụ hằng ngày của họ rất khủng khiếp, đặc biệt trong hai ngày đầu tiên, Hiệp hội Y tế Quốc tế thậm chí đã liệt kê Y Dược Thanh Di là một trong những công ty Y dược có lợi nhuận cao nhất thế giới, có thể thấy tiềm năng của họ là lớn như nào.
Đừng nói ba mươi phần trăm cổ phần của Y Dược Thanh Di, cho dù chỉ có cho nhà họ Lâm ba phần trăm thôi thì những người nhà họ Lâm này cũng đã đủ no năm sáu năm rồi, dù chỉ là ba phần trăm thôi thì cũng đã vượt quá bốn trăm năm mươi tỷ rồi!
Dù Quách Tiên Nhan đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng không ngờ tham vọng của bà cụ Trịnh lại lớn như vậy, anh ta điều chỉnh hô hấp, nén giận trong lòng: “Bà cụ Trịnh, lời yêu cầu này của bà là đơn giản? Chưa nói tới Tổng giám đốc Lâm nữa, cho dù là cả nhà họ Lâm của bà cộng lại, liệu có bằng giá trị ba mươi phần trăm cổ phần của Y Dược Thanh Di? "
"Tổng giám đốc Quách nói câu này thật không có thành ý.
Cái gọi là tình yêu đích thực là vô giá.
Tôi chỉ muốn cuộc sống của những người nhà họ Lâm trong tương lai tốt đẹp hơn.
Như vậy cũng không có sai chứ? Hơn nữa, Thanh Di của gia đình chúng tôi là một người đẹp nổi tiếng ở Hoan Châu, hơn nữa năng lực làm việc của con bé cũng rất mạnh, tôi tin rằng Tổng giám đốc Quách biết điều này, nếu không con bé đã không được thuê làm giám đốc của công ty cậu rồi đúng không?” Bà lão nhẹ giọng nói như có như vậy.
Dáng vẻ như đã ăn chắc Quách Tiên Nhan.
Quách Tiên Nhan im lặng, anh ta không đồng ý với bà cụ, chỉ là không biết phản bác như thế nào.
Anh ta tin rằng nếu anh Thiên đích thân đến thì anh ấy nhất định sẽ gật đầu không chút do dự, tiền bạc và cổ phần không là gì đối với anh Thiên.
Nhưng…......!
Hít một hơi thật sâu, Quách Tiên Nhan đột nhiên nhìn về phía bà cụ nói: "Xin lỗi, tôi không đồng ý."
Giọng của Quách Tiên Nhan không lớn, nhưng nét mặt của tất cả những người nhà họ Lâm đều thay đổi.
Sau khi bà cụ phản ứng lại, bà trịnh trọng nói với Quách Tiên Nhan:
"Ba mươi phần trăm là không ổn, hai mươi lăm phần trăm thì được chứ, đúng không?"
"Không" Quách Tiên Nhan nói không do dự.
Bà cụ cắn rằng nói: "Hai mươi phần trăm!"
“Không cần mặc cả, một xu cũng không được.” Quách Tiên Nhan sốt ruột vẫy tay.
"Tổng giám đốc Quách!"
Cuối cùng, bà lão tức giận, đứng lên hét lớn nói: "Rốt cuộc cậu xem Thanh Di nhà chúng tôi là gì? Nếu đã thích con bé, tại sao có mỗi ba mươi phần trăm cổ phần cũng không muốn chia cho con bé?"
“Không, không phải, bà hiểu lầm.” Quách Tiên Nhan bình tĩnh giải thích chuyện này: “Không phải tôi không muốn cho Tổng giám đốc Lâm cổ phần, chỉ là không muốn cho nhà họ Lâm.”
"Phụt!"
Cho dù bà cụ Trịnh dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, bà ta cũng khó chịu với câu trả lời của Quách Tiên Nhan, bà ta không khách khí nói: “Tổng giám đốc Quách, cậu phải suy nghĩ cho kỹ.
Dù Tổng giám đốc Lâm là giám đốc điều hành của công ty cậu.
Nhưng dù sao thì con bé cũng là người nhà họ Lâm của tôi, muốn cưới con bé thì trước tiên phải vượt qua rào cản là nhà họ Lâm! "
Lời nói của hai người nồng nặc mùi thuốc súng, bầu không khí hiện trường lập tức trở nên nghiêm túc.
Bà cụ Trịnh cho rằng Quách Tiên Nhan có hứng thú với Lâm Thanh Di nên nói chuyện rất cứng rắn, không chừa chút chỗ nào, nhưng thật đáng tiếc, rốt cuộc tính toán của bà ta đã sai.
Quách Tiên Nhan nghe xong, chỉ nhàn nhạt đáp: "Bà cụ, nhà họ Lâm có hiểu lầm gì không? Tổng giám đốc Quách tôi nói muốn kết hôn với Tổng giám đốc Lâm khi nào? Tôi thật sự không hiểu tại sao bà lại có suy nghĩ như vậy."
Cái gì?!
Mọi người đều chết lặng khi nghe đến đây.
Ngay cả bà cụ cũng nhìn Quách Tiên Nhan bằng ánh mắt không tin được, hồi lâu cũng không nói gì.
“Quách...!Tổng giám đốc Quách, anh...!là có ý gì?” Cuối cùng, Lâm Văn Sang không nhịn được hỏi.
“Lời nói của tôi không đủ rõ ràng sao?” Quách Tiên Nhan nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Văn Sang, rồi tiếp tục: “Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi có ý định gì với Tổng giám đốc Lâm, và tôi chỉ thuê cô ấy làm giám đốc của công ty chúng tôi cũng chỉ là nhìn trúng khả năng làm việc của cô ấy."
"Tôi biết rất rõ những khúc mắc giữa cô ấy và gia đình họ Lâm của