**********
"Ha ha!"
Nhìn chính mình quăng người lính cầm đầu xa ra ngoài, Đàm Trí Dũng cười lớn một lần nữa, sau đó chỉ vào bốn gã binh lính còn lại, nói: “Các người cùng nhau lên!”
“Vực Soái......!Vẫn là dừng lại đi?” Bốn gã binh lính ngượng ngùng cười nói.
Tuy bọn họ khiếp sợ vì bệnh tình Đàm Trí Dũng đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, nhưng dù sao cũng là bệnh nặng mới khỏi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì sơ xuất, bọn họ muốn khóc cũng không được.
“Đừng nhiều lời, cùng nhau lên cho tôi!” Đàm Trí Dũng không dao động, ông ta yên lặng ước chừng cũng được năm năm, trong lòng khó nhịn được những lời người ngoài nói.
“Vực Soái.…."
Bốn gã binh lính còn muốn nói thêm gì đó, nhưng tên binh lính cầm đầu kia lại chậm rãi đi tới nói: “Vực Soái đã khỏi bệnh, các anh em cứ việc để Vực Soái luyện tập!”
Binh lính cầm đầu nói xong, liền đi tới giữa bốn người, cùng bọn họ triển khai trận hình.
"Sảng khoái!” Đàm Trí Dũng thấy thế, sau khi nổi giận gầm lên một tiếng, giống như một con báo, nhanh chóng hướng tới năm người chạy qua.
Năm tên binh lính cũng không hề nhường, lúc Đàm Trí Dũng xông tới, bọn họ đều nhanh chóng ra tay, trong lúc nhất thời, trong viện ngoại trừ âm thanh tay chân va chạm, những âm thanh khác đều không có.
"Bịch bịch bịch!"
Qua khoảng năm phút, Đàm Trí Dũng bỗng nhiên hô to một tiếng, mọi người nghe thấy, trông thấy lúc này ông ta sớm đã thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt.
“Vực Soái, ngài có sao không?” Năm tên binh lính vội vàng chạy qua, một lần nữa đỡ Đàm Trí Dũng ngồi trên xe lăn.
“Không có việc gì, mệt một tí mà thôi.” Đàm Trí Dũng vui sướng cười, cũng không có cự tuyệt.
Dù sao sau năm năm bị liệt, ông ta bệnh nặng mới khỏi sau đó tiến hành vận động kịch liệt như vậy, nếu không phải bởi vì ông ta có căn cơ vững chắc, căn bản không có khả năng kiên trì tới năm phút.
Nghỉ tạm trong chốc lát, lúc này Đàm Trí Dũng mới nhớ tới Sở Quốc Thiên người chữa khỏi bệnh của chính mình, ông ta có chút hổ thẹn nói: “Tên nhóc kia, tôi còn chưa hỏi cậu tên là gì?”
“Sở Quốc Thiên”
"Sở......!Cái gì?” Đàm Trí Dũng theo bản năng hỏi lại một lần nữa, lời vừa ra khỏi miệng, bỗng nhiên đứng bật dậy, nói: "Cậu......!Cậu không phải."
“Đàm Trí Dũng, ông không cần nói lung tung." Bỗng nhiên, Quách Tiên Nhan sâu kín ngắt lời.
Ngay lập tức, thân mình Đàm Trí Dũng chấn động, sau một lúc lâu, ông ta mới khôi phục lại tinh thần, nhìn năm tên binh lính nói: “Các cậu đi ra ngoài hết đi, tất cả cửa viện đều đóng lại!”
“Vâng, Vực Soái!” Năm tên binh lính tuy rằng rất khó hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Ầm đùng!”
Cửa viện đóng lại trong nháy mắt, chỉ thấy hai đầu gối của Đàm Trí Dũng mềm nhũn, đột nhiên quỳ rạp xuống đất nói: “Mạt tướng Đàm Trí Dũng, bái kiến chí tôn!”
Nếu cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện thân hình nhỏ gầy của Đàm Trí Dũng thế nhưng lại không khống chế nổi hơi hơi rung động, ông ta không ngờ chính mình vậy mà còn có thể đứng dậy, mà người cứu ông ta chính là chủ nhân Tây Kỳ, chiến thần chí tôn Sở Quốc Thiên!
Ông ta chưa từng gặp qua Sở Quốc Thiên, nhưng đối với tên của anh lại là như sấm nổ bên tai, một người trở thành phế nhân năm năm, trong lòng ông ta đối với Sở Quốc Thiên vẫn sùng kính như cũ không hề thuyên giảm chút nào.
Khoảng thời gian trước, ông ta nhận được tin tức, Hoan Châu, Kiên Châu, Lam Châu tam khu được xác nhập lại, chọn ra một người làm thống soái ba khu, tóm lại ông ta cũng không quá quan tâm tới chuyện này, nhưng khi ông ta nghe nói thống soái ba khu lại chính là Sở Quốc Thiên, ngay lập tức đoán được Sở Quốc Thiên có khả năng chính là chủ nhân Tây Kỳ, cũng vì nguyên nhân này mà khi ông ta nghe được tên của Sở Quốc Thiên, nhanh như vậy đoán ra được thân phận của anh.
“Đứng lên đi, thương thế của ông vừa mới khỏi.” Sở Quốc Thiên cũng không bất ngờ khi Đàm Trí Dũng đoán ra được thân phận của mình, nếu anh đã ở nơi này, cũng không tính toán giấu giếm thân phận mình.
“Cảm ơn Chí tôn!” Đàm Trí Dũng được yêu thương mà lo sợ nói, sau đó bèn đứng lên.
Lúc này ông ta thật sự tin tưởng mình có thể khỏi hẳn, dù sao người chữa trị cho ông ta chính là Sở Quốc Thiên, Sở Quốc Thiên không chỉ có chiến lực vô song, y thuật càng là tinh diệu tuyệt luân.
“Đàm Vực Soái, ông không mời chí tôn vào bên trong ngồi sao?” Thấy Đàm Trí Dũng ngơ ngác đứng ở tại chỗ, Quách Tiên Nhan không khỏi buồn cười nhắc nhở một câu.
Đàm Trí Dũng như từ trong mơ tỉnh lại, liền tự mình đem hai chiếc ghế từ trong viện đi ra.
Sở Quốc Thiên cũng không có làm ra vẻ, anh tự ngồi xuống, sau đó cho Quách Tiên Nhan cùng Đàm Trí Dũng từng người ngồi xuống.
Không có ghế ngồi, Đàm Trí Dũng lại lần nữa đem đến một chiếc ghế, rụt rè ngồi xuống, làm gì còn bộ dáng hung bạo không ai bì nổi như nãy.
“Đàm Vực Soái, bản tôn không muốn nhiều lời với ông, kỳ thật lần này bản tồn tới nơi này trừ bỏ việc giúp ông chữa bệnh, còn có một việc yêu cầu ông đi làm.” Đúng lúc này, Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói một câu.
“Chí tôn mời ngài phân phó, mạt tướng nhất định sẽ dùng hết toàn lực làm việc, đến chết mới thôi!” Đàm Trí Dũng nói to một tiếng sau đó liền