Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều dại ra tại chỗ.
Quách Tiên Nhan bảo các binh sĩ không cần khách sáo, sau đó quay đầu cười tủm tỉm với nhân viên công thương dẫn đầu: “Tôi đã nói, anh không thể bắt tôi đi.”
Khóe miệng người đàn ông trung niên giật giật, nếu bây giờ ông ta dám làm vậy với Quách Tiên Nhan, nói không chừng sẽ bị đám binh sĩ này nâng súng bắn chết thật.
“Trở về!” Rơi vào đường cùng, người đàn ông trung niên đành phải mang người của mình rời đi, mặt mày xám xịt.
Mãi cho đến khi đoàn nhân viên công thương hoàn toàn đi xa thì người vây xem mới dần dần tản đi.
Mà Trình Hiểu Khang và đảm con cháu nhà họ Lâm đã sớm vứt mất cái vẻ kiêu căng phách lối lúc đầu.
Một đám phóng viên còn đang muốn phỏng vấn đội binh sĩ chuyện gì đang xảy ra, ai ngờ chưa kịp làm gì thì tất cả mọi người đều nhận được chỉ thị của cấp trên, tạm dừng công việc, nhanh chóng quay về.
Thân là người làm trong ngành truyền thông nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ đụng phải một chuyện kỳ quái như vậy, chẳng qua họ cũng cảm nhận được đội binh sĩ vừa đến lúc nãy không hề đơn giản.
Sau cơn sợ hãi, tất cả phóng viên đều không hẹn mà cùng giải tán, quay về đơn vị công tác của riêng mình.
Mắt thấy đám đông đang bỏ đi hết, rốt cuộc Trình Hiểu Khang nhịn không được, anh ta nhìn Quách Tiên Nhan nói: “Anh...!anh rốt cuộc là ai?”
Trình Hiểu Khang không dám tin, Y dược Thanh Di thế mà cột chung một chỗ với người của Chiến vực, tuy không biết là ai hạ lệnh nhưng hiện tại nhiều binh lính đến hộ tống như vậy đúng là có chút hù người.
“Tôi là ai chẳng lẽ tổng giám đốc Trình không biết sao?” Quách Tiên Nhan nghĩ một chút trả lời.
Trình Hiểu Khang sửng sốt, anh ta chưa kịp nói gì thì ngoài cửa lại truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, anh ta dựa theo tiếng động, quay lại ngó, khi thấy rõ ràng người tới là ai thì vô cùng mừng rỡ.
“Tổng giám đốc Quách, anh đừng đắc ý quá sớm, hiện tại đoàn luật sư cao cấp nhất Yên Kinh đã đến rồi, cho dù anh có được Chiến vực bảo vệ thì cũng đừng mơ thoát khỏi vòng pháp luật!”
Nhìn theo tầm mắt của Trình Hiểu Khang, mọi người nhìn ra ngoài cửa thì thấy một nhóm người mặc vest, đi giày da, một đội luật sư với năng lực chuyên môn hàng đầu đã đến.
Bọn họ thống nhất trang phục, động tác nghiêm chỉnh, giày da bóng loáng phối hợp với khuôn mặt uy nghiêm cùng đầu tóc được chỉn chu kỹ càng, khí thế khiến cho người ta cảm giác uy quyền, áp bức.
“Chúa ơi, người đi đầu kia không phải là vị luật sư tiếng tăm lừng lẫy của Yên Kinh Kiều Trí Đông chứ?” Khi một người trong đám đông thốt lên, cả hiện trường vỡ òa.
“Thật sự là luật sư Kiều, không ngờ ngay cả anh ta cũng đến đây!”
“Kiều Trí Đông chính là một trong những vị luật sư nổi tiếng nhất nước Viễn chúng ta, lần này anh ta tự mình thân chính dẫn đội, sợ là Y dược Thanh Di thực sự thua kiện rồi.”
“Từ đầu không thắng nổi.
Nghe đám đông không ngừng bán tán, trong mắt con cháu nhà họ Lâm khôi phục lại sự tự tin.
“Tổng giám đốc Quách, bây giờ tôi hỏi anh có sợ không? Chênh lệch thực lực giữa đội luật sư nhỏ bé của anh và đội của luật sư Kiều, một khi lên tòa án chẳng khác nào lấy trứng chọi đá nhỉ?” Lâm Văn Sang đắc ý nói.
“Đừng nghĩ rằng Tần Phong kia thắng kiện với nhà họ Lâm chúng tôi mà lên mặt, cái loại luật sư thấp cổ bé họng này không đủ để luật sư Kiều nhét kẽ răng!” Lâm Hiểu My phản ứng kịp, cũng vội vàng châm biếm một câu.
Trình Hiểu Khang không tỏ thái độ gì, chẳng qua ý cười thản nhiên trên mặt đã để lộ tâm tình thoải mái lúc này, anh ta nhìn thoáng qua Quách Tiên Nhan theo bản năng, vốn tưởng rằng sắc mặt đối phương sẽ rất khó xem, ai mà ngờ biểu cảm của Quách Tiên Nhan chẳng hề thay đổi.
Trình Hiểu Khang nhướng mày, rất cuộc không nhịn được châm chọc: “Tổng giám đốc Quách, lửa sém lông mày rồi anh còn giả bộ được à?”
“Ha, anh không thắng nổi đâu.” Quách Tiên Nhan nâng mắt, thản nhiên trả lời.
“Hừ, tổng giám đốc Quách nói lời này hơi sớm rồi, về phần chân tướng cụ thể ra sao, tòa án tự có quyết định, đâu phải do một vài câu của cậu định đoạt chứ?” Kiều Trí Đông hừ lạnh.
“Từ từ ông sẽ biết thôi” Quách Tiên Nhan cười thần bí.
“Giả thần giả quỷ!"
Câu trả lời của Quách Tiên Nhan kéo theo nhiều sự chế giễu của người khác.
Kiều Trí Đông không tiếp tục truy hỏi, nhưng sắc mặt rất u ám.
Không biết tại sao, anh ta luôn cảm thấy vụ kiện hôm nay không đơn giản như vậy, thậm chí còn có linh cảm không tốt.
Nhưng anh ta nhanh chóng chấn chỉnh tinh thần, nhìn chằm chằm Quách Tiên Nhan, giọng nói lạnh lùng: “Tổng giám đốc Quách, tuy không biết cậu dựa vào cái gì để nói như vậy nhưng mà tôi sẽ cho cậu cảm nhận rõ sự thật tàn khốc là thế nào, hẹn gặp trên tòa!”
Kiều Trí Đông vô cùng tự tin với năng lực chuyên môn của mình, nếu anh ta đã tiếp nhận vụ kiện này thì mặc kệ quyền sở hữu phương thuốc độc