Sở Quốc Thiên vừa nghe thấy âm thanh, phát hiện người nói là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao, nước da trắng và đeo kính gọng vàng.
Điều mâu thuẫn với khuôn mặt thanh tú của ông ta là trên người ông ta có một loại sát khí nhưng không hề hiện ra uy lực phẫn nộ.
Ngay lập tức, trong đầu Sở Quốc Thiên đã có thông tin về thân phận của người kia, đoán ra được thân phận của đối phương, là Hạ Văn Tân, đại công tử của nhà họ Hạ, là người đứng đầu của thế lực ngầm ở Hoan Châu.
"Không được đâu, ông Hạ, ông không thể làm chúng tôi bị thương được!” Nhìn thấy một đám vệ sĩ mặc áo đen đang từ từ đến gần mình, Lâm Văn Sang đột nhiên nhịn không được mà nói thành tiếng.
Nghe thấy những lời của Lâm Văn Sang, sát khí trong mắt Hạ Văn Tân bắt đầu tỏa ra, “Câm miệng, nếu mày dám nói nhảm, tao sẽ chặt hết tay chân của mày!”
Cảm nhận được sự kiên định trong lời nói của Hạ Văn Tân, trong lòng Lâm Văn Sang không khỏi run lên, anh ta muốn nói gì đó, nhưng lại sợ Hạ Văn Tân thật sự sẽ khiến cho anh ta tàn phế.
Nhìn thấy cả người Lâm Văn Sang run lên, bà nội Trịnh cau mày, đương nhiên là bà không ngờ Lâm Văn Sang lại vô dụng như vậy, thế nhưng đã khôi phục lại nhanh chóng.
“Đợi một chút!”
Bà cụ tiến lên nói với Hạ Văn Tân: “Ông Hạ, không phải chúng ta đã nói xong rồi sao? Chỉ cần chúng tôi giao Sở Quốc Thiên ra thì ông sẽ không làm phiền nhà họ Lâm chúng tôi nữa mà?"
“Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ, bây giờ tôi muốn tiêu diệt nhà họ Lâm của bà, bà làm gì được tôi nào?” Ánh mắt của Hạ Văn Tân u ám nhìn chằm chằm bà nội Trịnh.
Bây giờ, Triệu Thiên Hoằng, Hội trưởng Hiệp Hội Đông Y Hoan Châu đang điều trị cho ông cụ ở phòng trong, nhưng đã vào trong lâu như vậy rồi mà cũng hết đường xoay sở, ông ta cũng không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra được bệnh của ông cụ, ngay cả Triệu Thiên Hoằng cũng không có cách gì để giúp cả.
Cảm nhận được ánh mắt ác liệt của Hạ Văn Tân, trong lòng bà nội Trịnh cũng không khỏi run lên, nếu nhà họ Lâm bị tiêu diệt vì quyết định sai lầm của mình, cho dù bà có xuống suối vàng cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với tổ tiên.
Đột nhiên, bà nhớ ra điều gì đó, chỉ tay về phía Sở Quốc Thiên nói: “Ông Hạ, cậu ta là Sở Quốc Thiên, cậu ta nói có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Hạ!”
Hả!
Hạ Văn Tần nhìn về phía Sở Quốc Thiên theo bản năng, trầm giọng hỏi: “Cậu thật sự có thể cứu ông cụ nhà chúng tôi sao?”
“Đúng vậy.” Sở Quốc Thiên bình tĩnh gật đầu.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên không hề sợ hãi trước uy lực của mình, Hạ Văn Tân không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, thậm chí toàn bộ nhà họ Lâm, bao gồm cả bà cụ thì không có ai mà không sợ ông ta cả.
Vậy mà Sở Quốc Thiên, người không được mời gọi đến nhà họ Lâm nhất, khi đối mặt với ông ta lại không hề hoảng loạn, sự bình tĩnh trong mắt của anh càng khiến ông ta có một ảo giác không chân thực.
Ông ta không có cách nào nhìn thấu Sở Quốc Thiên được!
Vừa định nói gì đó, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, sau đó Triệu Thiên Hoằng chán nản bước ra khỏi phòng.
Hạ Văn Tân thấy vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng vẫn hỏi theo bản năng: “Ông Triệu, tình hình ông cụ nhà chúng tôi như thế nào rồi?”
“Rất không ổn, trừ khi để cho “người đó” ra tay!” Triệu Thiên Hoằng nghiêm túc trả lời.
“Người đó sao?
Nhìn thấy vẻ tôn kính không thể che giấu được trong mắt Triệu Thiên Hoằng, Hạ Văn Tân hỏi theo bản năng: “Không biết “người đó” mà Ông Triệu đang nói đến là ai, nhà họ Hạ chúng tôi sẽ mời người đó đến đây cứu ông cụ bằng bất cứ giá nào!”
Hạ Văn Tân nói một cách chắc chắn, tuy là người đứng đầu của thế lực ngầm ở Hoan Châu, nhưng ông ta cũng là một người con hiếu thảo có tiếng ở Hoan Châu, nếu như ông cụ có việc gì, đương nhiên ông ta sẽ không tiếc công sức tìm cách để chữa trị.
Triệu Thiên Hoằng chỉ liếc nhẹ Hạ Văn Tân một cái, rồi nói: “Nhà họ Hạ của ông có chút tiếng nói ở Hoan Châu, nhưng trong mắt của “người đớ”, các người chỉ là con kiến mà thôi.”
Gì chứ?
Khi Triệu Thiên Hoằng nói xong, không chỉ Hạ Văn Tân, mà tất cả mọi người có mặt ở đó đều bị sốc.
Ngay cả thế lực bá đạo lớn mạnh như nhà họ Hạ ở Hoan Châu mà chỉ là con kiến, vậy thì họ là gì chứ?
Một lúc sau, tất cả mọi người đều tự hỏi “người đó” trong lời của Triệu Thiên Hoằng rốt cuộc là ai...!
Triệu Thiên Hoằng không quan tâm đến phản ứng của những người này, thở dài thêm một hơi rồi rời đi, kết quả là lúc đó có một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt ông ta.
“Chí...!Anh Sở?” Nhìn thấy Sở Quốc Thiên lặng lẽ đứng ở giữa sảnh, Triệu Thiên Hoằng muốn gọi hai tiếng Chí tôn theo bản năng, nhưng ông ta lập tức phản ứng lại được, nhanh chóng thay đổi lời nói của mình.
Anh Sở sao?
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy vẻ mặt kích động của Triệu Thiên Hoằng, như thể nhìn thấy một điều gì đó rất đáng kinh ngạc.
Đặc biệt là Hạ Vân Tuyết và Vương Tuấn Anh, hai người họ đều đã từng nhìn thấy Triệu Thiên Hoằng muốn quỳ gối với Sở Quốc Thiên ở bên ngoài biệt thự.
Nếu như một lần có thể là nhìn nhầm, nhưng đến lần thứ hai thì có thể nào lại nhìn nhầm nữa không?
Hai người họ vô thức liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện ra sự nghi hoặc, chẳng lẽ “người đó” mà Triệu Thiên Hoằng vừa nói chính là Sở Quốc Thiên...!
Để xác minh những suy nghĩ của mình, Vương Tuấn Anh không nhịn được mà đến gần Triệu Thiên Hoằng nói: “Ông Triệu, tại sao ông lại gọi ông ta là anh Sở vậy?”
Triệu Thiên Hoằng liếc nhìn Vương Tuấn Anh, vừa định nói gì đó thì đột nhiên, dường như ông ta đã phát hiện ra điều gì đó và bắt mạch của Vương Tuấn Anh, chưa đến năm giây, sắc mặt của ông ta lại thay đổi.
“Gần đây cậu có đắc tội với ai không?” Triệu Thiên Hoằng khẽ liếc nhìn Sở Quốc Thiên rồi nói.
“Đắc tội với ai sao? Không có, tôi làm sao có thể đắc tội...!Vương Tuấn Anh muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói xong, đột nhiên nghĩ đến Sở Quốc Thiên, vậy nên vô thức nhìn Sở Quốc Thiên.
Triệu Thiên Hoằng thấy vậy, làm sao ông ta không nhìn ra Vương Tuấn Anh đã thực sự đắc tội với Sở Quốc Thiên được chứ, sau khi trừng mắt nhìn Vương Tuấn Anh, ông ta cầu xin Sở Quốc Thiên, “Anh Sở, anh có thể tha cho cậu ấy được không?”
Mọi người nghe thấy những lời này, ánh mắt đều đổ dồn vào Sở Quốc Thiên, nhưng Sở Quốc Thiên lại làm ngơ chuyện này, thờ ơ hỏi: “Lý do là gì.”
“Bởi vì trong những năm còn trẻ Thiên Hoằng đã mang ơn nhà họ Vương” Sau khi Triệu Thiên Hoằng nói với vẻ mặt phức tạp, ông ta cúi đầu thật sâu.
Sau khi Sở Quốc Thiên nghe xong, đột nhiên sững sờ, suy tư một chút rồi gật đầu nói: "Lần sau không được lấy lý do này ra nữa.” Vừa nói, tay trái vừa động, lập tức chạm vào ngực Vương Tuấn Anh.
Đột nhiên, Vương Tuấn Anh chỉ