“Tất cả mọi người ở đây, được ta gọi là chị cả cũng chỉ có một người là chị cả Lý Phát Nhân thôi!” Thạch lão nói xong câu đó, lại thở dài một tiếng.
Sau đó nhớ lại những ký ức xưa, vẫn vô cùng chân thực.
Điều ông ấy không biết chính là, sau khi đám con cháu nhà họ Triệu nghe thấy câu nói này, không khác gì sét đánh giữa trời quang, Hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
“Chú hai, hình như con biết người này là ai rồi?” Bỗng nhiên, Chu Định đến gần Triệu Quốc Ái, nghiêm túc nói một câu.
"Ai?"
“Thạch Hồng Phúc!”
Cái gì?
Thì ra là ông ấy!
Triệu Quốc Ái chấn động, huyết áp trong chốc lát tăng vọt.
Người trong nhà họ Triệu nghe thấy tên này cũng bắt đầu nhớ ra, rộ lên tiếng bàn tán.
“Thạch Hồng Phúc? Đó không phải hội trưởng hiệp hội mỹ thuật nước Viễm sao?”
“Không, ông ấy không chỉ là hội trưởng mỹ thuật đơn giản thế thôi đâu, lai lịch ông ấy vẫn còn nhiều lắm!”
“Nhưng mà, tôi không hiểu, nhân vật như ông ấy sao lại chạy tới nhà họ Triệu chúng ta tìm bà lão thế?”
Con cháu nhà họ Triệu sửng sốt, Lý Phát Nhân cũng sững người, nhạc nhiên nói: “Thạch lão, nếu bà lão tôi nhớ không lầm, chúng ta chắc cũng sắp gần hai mươi năm không gặp rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, mười chín năm tám tháng rồi!” Thạch Hồng Phúc một lần nữa thở dài một tiếng, sau đó ông ấy dường như nhớ ra điều gì đó, nghiêm túc nói: “Chị cả, thật không dám giấu giếm, hôm nay mạo muội tới đây, là muốn xin chị cả giúp một chuyện!”
“Giúp? Tôi thì có thể giúp gì được cho ông chứ?”
“Chị cả, đối với chị đó chỉ là một câu nói thôi, mong chị cả giúp em nói với cậu Sở Quốc Thiên, xin cậu ấy thứ lỗi cho nhà họ Lý được chứ?” Thạch Hồng Phúc tràn đầy mong đợi nói.
Xin Sở Quốc Thiên tha thứ Nghe rõ ý tứ trong lời nói của Thạch lão, tất cả mọi người ở đây thiếu chút bị dọa đến ngất.
Đây chính là Thạch lão tiếng tăm lừng lẫy nước Viễm sao, ông ấy từ xa xôi vạn dặm tự mình tới Tôn Châu, lý do là đến xin Sở Quốc Viên tha thứ?
Tuy là Lý Phát Nhân đã kìm nèn sự tò mò trong lòng, nhưng lại bị câu nói của Thạch Hồng Phúc kích động, bà quay đầu nhìn Sở Quốc Thiên, lại lần nữa ép hỏi: “Sở Quốc Thiên, chuyện này rốt cuộc là sao, con còn định giấu bà tới khi nào?”
Sở Quốc Thiên cười khổ, nhưng không đợi anh nói chuyện, Thạch Hồng Phúc hai mắt tỏa sáng cầm lấy tay anh, kích động nói: “Cậu Sở! Cậu là Sở Quốc Thiên đúng không? Tôi biết nhà họ Lý lần này là làm không đúng, bọn họ phải bị trừng phạt, hay là...!Cậu rộng lượng, tha cho bọn họ lần này được không?”
Sở Quốc Thiên lại nói: “Tôi mặc kệ ông là ai, nếu như hôm nay ông đã đến đây xin tha thứ, hiển nhiên ông cũng biết nhà họ Lý đã làm ra chuyện gì với người nhà tôi, ông nghĩ tôi có nên tha thứ cho họ không?”
“Cậu Sở, tôi biết nhà họ Lý đáng chịu phạt, nhưng bọn họ cũng đã chịu sự trừng phạt nghiêm khắc rồi, chẳng lẽ nhiêu đó.
Vẫn chưa đủ sao?” Thạch Hồng Phúc xúc động nói.
“Nghiêm khắc?”
Ánh mắt Sở Quốc Thiên trở nên lạnh lẽo, vô hồn nói: “Nếu không phải tôi ra tay, vợ tôi với mẹ vợ tôi có lẽ đã bị người nhà họ Lý sai người đâm chết rồi, tôi chỉ là phế đi hai chân của họ mà thôi, thế đã là trừng trị nghiêm khắc sao?”
Cảm nhận được sự tức giận trong lời nói của Sở Quốc Thiên, toàn thân Thạch Hồng Phúc không khỏi run lên, mọi người cuối cùng cũng hiểu được vì sao Thạch Hồng Phúc, cùng với các ông thủ giàu có khác đều khách khí với Sở Quốc Thiên như vậy, thậm chí còn vô cùng sợ hãi.
Thì ra người đứng đầu trong nhà họ Lý ở tỉnh Hoãn, không biết bị Sở Quốc Thiên đánh gãy hai chân từ khi nào, hơn nữa nhìn tình hình hiện giờ có lẽ vẫn chưa dừng lại ở đây...!
Tất cả mọi người đều bất giác nuốt nước bọt, lúc này bọn họ không còn khinh thường Sở Quốc Thiên nữa.
Ngay cả Cơ Vỹ, ông ta khó chấp nhận được hết những chuyện này.
Thậm chí đến cả Thạch Hồng Phúc phải lặn lội từ Yên Kinh ra đây để xin tha thứ, điều này cũng đủ để giải thích một số chuyện rồi.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại