Đối với Triệu Thiên Hoằng, nhà họ Nam Cung có ơn với ông ta, nếu không nhờ sự dạy dỗ và khai sáng tư tưởng của nhà họ Nam Cung thì ông ta sẽ không theo Đông y, cũng sẽ không đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Có thể nói, trong cuộc đời của ông ta, nhà họ Nam Cung có một vị trí chắc chắn không thể lay động.
Chỉ là thân phận của Sở Quốc Thiên rất đặc biệt, dựa vào địa vị của anh chắc chắn sẽ không nói bừa mấy lời như tiêu diệt nhà họ Nam Cung.
Nói như vậy, có thể chắc chắn nhà họ Nam Cung đã chọc tới Sở Quốc Thiên, nếu không Sở Quốc Thiên cũng không thể đích thân tới Trường Châu.
Nhất thời, tâm tình của Triệu Thiên Hoằng trở nên rất phức tạp, ông ta không biết nếu Sở Quốc Thiên thật sự ra tay với nhà họ Nam Cung thì ông ta sẽ làm thế nào?
Có lẽ Sở Quốc Thiên đã đoán được những suy nghĩ trong lòng Triệu Thiên Hoằng, anh nhìn Triệu Thiên Hoằng rồi nói: “Ông đoán không sai, quả thật nhà họ Nam Cung đã chọc tới tôi.
Họ không những bắt người của tôi mà còn muốn cướp Hoa Ứ Tán và Thanh Khí Quản mà tôi đã nghiên cứu ra.
Nếu họ đã muốn tìm chết, tôi cần gì phải khách khí với họ!"
Sắc mặt Triệu Thiên Hoằng trắng bệch.
Trước đó, ông ta cũng từng nghe nói tới vụ kiện tụng giữa nhà họ Nam Cung và Y Dược Thanh Di, chỉ là ông ta không ngờ chuyện lại nghiêm trọng tới mức này.
Triệu Thiên Hoằng nuốt nước miếng rồi kiên trì nói tiếp: “Cậu Sở, cậu có thể cho nhà họ Nam Cung một cơ hội không, để tôi thương lượng với họ, bảo họ từ bỏ đơn thuốc và nhận lỗi với cậu, như vậy…..có được không?”
“Vô dụng thôi, thủ đoạn của họ rất bỉ ổi.” Sở Quốc Thiên lắc đầu, nói tiếp: “Ông chỉ là một học sinh được họ bồi dưỡng mà thôi, cũng không phải người nhà họ Nam Cung chính thống, bọn họ cũng sẽ không nghe lời ông.”
“Tôi...” Triệu Thiên Hoằng còn muốn nói gì đó nhưng Sở Quốc Thiên lại bước nhanh hơn.
Ông ta chỉ có thể thở dài, nhanh chóng đuổi theo anh.
Khách sạn Hồng Vân ở núi Thanh Hà, cách học viện y học Nam Cung không xa.
Sở Quốc Thiên đã chọn ngủ lại nơi đây.
Sau khi bỏ hành lý vào phòng, Sở Quốc Thiên và Triệu Thiên Hoằng bước xuống lầu.
Vừa xuống lầu thì chợt xuất hiện một cô gái trẻ trung, mái tóc dài nhẹ bay trong gió, gương mặt xinh đẹp đang bước nhanh tới chỗ họ.
“Ông nội!” Cô gái trẻ bước tới gần Triệu Thiên Hoằng, nhân lúc ông ta không để ý, vòng tay khoác lấy cánh tay ông ta, ngọt ngào gọi.
Triệu Thiên Hoằng giật nảy mình, khi nhìn rõ cô gái trẻ trước mắt này, ông ta chợt cưng chiều, cười cười mắng cô ta: "Con đấy, đã hai mươi tuổi rồi mà còn nghịch ngợm như vậy.”
"Hừ, ông xấu lắm, sao lại nói tuổi của người ta trước mặt mọi người như thế.” Cô gái trẻ giận dỗi, trách mắng một câu nhưng ánh mắt lại như cố ý vô ý nhìn Sở Quốc Thiên.
Thấy vậy, Triệu Thiên Hoằng lập tức phản ứng lại, ông ta nói: “Cậu Sở, tôi quên chưa giới thiệu với cậu, đây là cháu gái của tôi, tên Triệu Lạc Dĩnh, mau chào cậu Sở đi.”
“Chào cậu Sở!” Triệu Lạc Dĩnh ngọt ngào chào hỏi anh.
“Chào cô, tôi là Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên gật đầu,ngay sau đó nghi ngờ hỏi: “Lạc Dĩnh, cô cũng học ở học viện y Nam Cung sao?”
“Đúng vậy.
Thế nên sau khi nghe tin ông nội muốn tới đây, tôi đã đặc biệt xin nghỉ để tới thăm ông.” Triệu Lạc Dĩnh gật đầu một cách tự nhiên, đáp lời.
Nghe thấy những lời Triệu Lạc Dĩnh nói, Triệu Thiên Hoằng lại nhớ tới mục đích mà Sở Quốc Thiên tới đây, ông ta hơi mất tự nhiên nhưng cũng khôi phục rất nhanh: “Cậu Sở, Lạc Dĩnh rất quen thuộc chỗ này, nếu cậu muốn hiểu rõ mọi chuyện về học viện y Nam Cung thì có thể tìm con bé.”
Sau đó, ông ta lại nói với Triệu Lạc Dĩnh: “Lạc Dĩnh, lát nữa ông nội còn phải ra ngoài làm chút chuyện, con cố gắng tiếp đãi cậu Sở đây, tuyệt đối đừng sơ suất!”
“Vâng thưa ông, ông yên tâm đi ạ!” Triệu Lạc Dĩnh cười đáp, nhưng trong lòng cô ta lại nổi lên tò mò với Sở Quốc Thiên.
Cô ta vốn cho rằng Sở Quốc Thiên chỉ là một thực tập sinh của ông nội mình, hoặc là học trò gì đó, nhưng cô ta lại nhận ra hình như không giống những gì mình suy đoán.
Bởi thái độ của ông cô ta đối với Sở Quốc Thiên vô cùng cung kính.
Bình thường, cô ta đều chỉ thấy người khác cầu xin ông mình làm việc, cung kính với ông nội cô ta, chuyện như hôm nay là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy.
Nhưng cô ta không phải một người có tính tò mò nghiêm trọng, dù trong lòng nghi ngờ nhưng cô ta không hề hỏi gì thêm.
Rũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Triệu Lạc Lạc Dĩnh nhệt tình nói với Sở Quốc Thiên: “Cậu Sở, tôi dẫn anh đi dạo xung quanh trước nhé.”
“Làm phiền cô rồi.” Sở Quốc Thiên gật đầu, sau đó đi cùng Triệu Lạc Dĩnh đi ra khỏi nhà trọ.
Chẳng bao lâu, dưới sự dẫn dắt của Triệu Lạc Dĩnh, Sở Quốc Thiên đã thuận lợi tiến vào học viện y học Nam Cung.
Lúc này, trong học viện y rất đông đúc, vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ các giáo viên, sinh viên và nhân viên công tác, còn có rất nhiều người tới tham gia hội thảo nghiên cứu y học sẽ diễn ra sau một tuần nữa.
Trong số những người này, có sinh viên, bác sĩ, cũng có một vài thầy thuốc