**********
Ngay khi Trịnh Văn vừa nói xong, cả đám người trong hội trường lập tức im bặt trong nháy mắt, từng người một ngẩn ngơ nhìn nhau, cảm giác hô hấp có chút dồn dập.
“Ba vị trọng tài đây là muốn liều chết với người đàn ông đó luôn hay sao?”
“Hiển nhiên là rõ ràng như vậy rồi, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ hôm nay đã sỉ nhục danh dự của học viện y học Nam Cung không ít, ba vị giáo viên khẳng định sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho anh ta.”
“Trời ạ, cái này liên quan tới mạng người luôn đó, sao bọn họ lại dám chơi lớn như thế chứ?”
“Đối với nhà họ Nam Cung mà nói, thể diện của họ là mới thứ quan trọng nhất, chết một hai mạng người chỉ là chuyện tầm thường”
“Tôi hy vọng người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó có thể nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề lần này.”
Nghe thấy đám người bên dưới không ngừng xì xào to nhỏ, sắc mặt Trịnh Văn càng đen hơn, mất hết kiên nhẫn thúc giục hỏi.
“Vậy anh có dám nhận lời thách đấu này không?”
“Tại sao lại không dám chứ?” Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ không hề tỏ ra sợ hãi, bình tĩnh hỏi ngược lại.
“Chàng trai, tôi hy vọng anh có thể giữ được khí thế tự tin như bây giờ!”
Trịnh Văn nôn nóng thở gấp sau đó nhìn về phía hai người còn lại nói.
“Cô giáo Hướng, thầy giáo Kha, chúng ta sẵn sàng chiến đấu thôi.”
“Cẩn thận, coi chừng anh ta tức giận dùng Phi Châm Thứ Huyệt!” Kha Vĩnh Xuyên nghiêm nghị nhắc nhỏ.
“Các người yên tâm, tôi không dùng Phi Châm Thứ Huyệt."
Còn chưa chờ Trịnh Văn cùng Hướng Đại Vỹ lên tiếng, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó đã nhàn nhạt đáp lại.
“Hừm, anh sẽ phải trả giá đắt cho sự kiêu ngạo của mình!”
Sự khinh thường của người đàn ông làm cho Hướng Đào Ánh trong lòng tiếp tục nổi lên một trận lửa tức giận bừng bừng thiêu cháy đến cùng cực.
Ngay sau đó, bốn người bọn họ được quyền tự ý lựa chọn một cây kim châm phù hợp, nhưng điều kỳ lạ là, ba người kia mỗi người chỉ chọn đúng một cây kim châm nhưng riêng người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó lại chọn đến tận ba cái.
“Bắt đầu!”
Đột nhiên, Hướng Đào Ảnh hô to một tiếng, hai người còn lại nghe thấy tiếng hô cũng liền nhanh chóng thi triển chiêu thức dùng tay nhẹ nhàng phóng cây kim châm ra trực tiếp hướng thẳng về phía người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó.
Người đàn ông thấy thế chỉ giật giật khóe miệng, lập tức liền đem ba cây kim châm trong tay phóng ra ngoài.
“Xẹt! Xẹt! Xẹt!”
Nháy mắt một thanh âm khó nghe liền vang lên, chỉ thấy ba đạo ánh sáng màu bạc vừa bay ra của ba vị trọng tài thế nhưng đã bị ba cây kim bạc của người đàn ông đánh bật rơi xuống đất.
Mà càng làm cho bọn họ kinh ngạc đó là ba cây kim bạc của người đàn ông sau khi đã thành công đánh rơi những cây kim bạc của bọn họ thể nhưng lực đạo vẫn không hề thuyên giảm trực tiếp hướng về phía bọn họ mà lao tới.
“Ngụy rồi, tránh ra mau!”
Hướng Đào Ánh là người nhanh chóng phản ứng đầu tiên, theo bản năng hét to để cảnh báo mọi người.
Nhưng phản ứng của bà ta cuối cùng cũng chậm hơn một bước, khi bọn họ định tránh ra thì ba cây kim màu bạc bay ra từ người đàn ông mặt đeo mặt nạ quỷ kia đã đâm xuyên vào tử huyệt của từng người bọn họ.
Thân hình bọn họ nhất thời đều cứng đờ, không thể nhúc nhích động đậy gì được nữa.
Cả hội trường lâm vào một trận yên tĩnh!
Ánh mắt mọi người lúc này đều đổ dồn vào bốn con người phía trên sân khẩu, không ai dám hé miệng nói ra lời nào, bọn họ thật sự đã bị kinh ngạc trước hành động điên cuồng của người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó.
Ngay cả Vương Vũ Huyên và Phùng Bắc đều mở to hai mắt không thể tin được.
Chuyện này...chẳng lẽ cứ như vậy liền kết thúc rồi sao?
“Anh ta mới bao nhiêu tuổi mà đã có nội lực thâm sâu như thế, ngay cả ông nội tôi cũng chưa chắc sánh được với anh ta!”
Ánh mắt Phùng Bắc ảm đạm, trong lòng lại lấy người đàn ông đó cùng Phùng Tư Thành âm thầm đem ra so sánh.
Khác với những người khác lúc này còn đang kinh ngạc, Trương Hoàng Vĩ lại vui mừng đến mức không kìm được bản thân, nhất là nghĩ đến vừa rồi người đàn ông gương mặt đeo mặt nạ quỷ đó vừa chấp nhận chuyện nhận anh ta làm học trò, anh ta liền hận không thể chờ đợi thêm mà bất chấp lao lên sân khấu để ôm chặt người đàn ông đó bái sư ngay lập tức.
Sau khi nhìn thấy ba người bọn họ không thể động đậy, người đàn ông có khuôn mặt đeo mặt nạ quỷ đi về phía họ chậm rãi nói.
“Các người đã thua rồi.”
Mặc dù ba người bọn họ đã bị chế trụ thân mình cứng ngắc, nhưng vẫn có thể nói chuyện bình thường, sau khi nghe được lời nói của người đàn ông, bọn họ ngay lập tức lấy lại tinh thần.
"Chàng trai, anh quả thật là lợi hại!” Vẻ mặt Hướng Đào Ánh tràn đầy kiêng kị nói.
"Các người thừa nhận thua cuộc là được rồi, tôi đây cứ theo giao ước của chúng ta lúc đầu mà thực hiện.”
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ gật đầu, nói xong liền nâng tay lên.
“Khoan đã!”
Ba người bọn họ thấy thế liền không hẹn mà cùng nhau hét lên.
Người đàn ông thấy thế nghi ngờ hỏi.
“Các người còn có lời gì muốn nói?”
Trịnh Văn nghiến răng nói.
“Chàng trai, tuy rằng chúng tôi thừa nhận anh rất lợi hại, nhưng không có nghĩa là anh đã thắng được chúng tôi!”
“Đúng vậy, dù gì ba người chúng tôi cũng là những người đại diện cho học viện y học Nam Cung và nhà họ Nam Cung, nếu anh thực sự muốn đem tử chi của chúng tôi đánh gãy thì cũng đừng hòng có cơ hội ra khỏi học viện Nam Cung này!
Kha Vĩnh Xuyên lo lắng nói thêm.
Mặc dù Hướng Đào Ánh tuy rằng không lên tiếng, nhưng sự cảnh cáo trong mắt là vô cùng rõ ràng.
Người đàn ông dường như đoán được ba người sẽ có phản ứng này, anh ta chế nhạo châm chọc nói.
"Các người cảm thấy tôi lại đi sợ hãi cái học viện y học Nam Cung này sao?”
“Anh còn không sợ thì còn có thể làm gì, hiện tại nếu anh dám làm tổn hại đến chúng tôi, bên phía chính phủ nhất định sẽ không tha cho anh!”
Hướng Đào Ánh lạnh nhạt buông ra lời nói.
Hai người kia nghe thấy thế cũng vào vội vàng nói tiếp.
“Chàng trai, chúng tôi khuyên anh cũng đừng quá hấp tấp, thắng hay thua phải có người thứ ba làm chứng quyết định, chứ không phải chỉ do một mình anh định đoạt.”
“Anh thử hỏi những người ở đây