Trong mắt của Thi Quân tràn đầy sự điên cuồng, anh ta biết, chỉ cần lần công kích này thành công, thế thì anh ta sẽ là có công lớn nhất của học viện y học Nam Cung, đến lúc đó nhà họ Nam Cung không chỉ sẽ cho anh ta nhà và xe, mà còn trọng dụng anh ta hơn nữa!
Cái ý nghĩ này lóe qua trong đầu, miệng anh ta vênh lên nụ cười đắc thắng đầy âm mưu, nhưng rất nhanh, nụ cười anh ta đã biến mất.
Bởi vì, Sở Quốc Thiên bắt chặt lấy tay của anh ta!
“Không! Đây không thể nào, anh làm sao có thể phát hiện được?” Thi Quân không cam tâm mà hét ra tiếng.
“Anh tưởng những động tác nhỏ của anh có thể qua mặt được ánh mắt của tôi sao? Nếu tôi không cố ý để lộ sơ hở, e rằng anh vĩnh viễn cũng không dám ra tay?” Sở Quốc Thiên nghe nói vậy rồi cười khinh thường.
Thi Quân đã hoảng, anh ta theo thói quen mà nhìn sang người đàn ông trung niên trên hàng ghế khán giả, vội vàng nói: “Bố, cứu con!”
Trong lòng người đàn ông trung niên đó run lên, ra mệnh lệnh theo bản năng nói: “Nhanh chóng cứu cậu chủ!”
“Vâng..."
Hàng ghế khán giả xung quanh người đàn ông trung niên đột nhiên có vài người vệ sĩ có thân hình cường tráng chạy đến, muốn cứu Thi Quân từ trong tay của Sở Quốc Thiên ra, nhưng đáng tiếc là, bọn họ đến cuối cùng vẫn xem thường Sở Quốc Thiên.
Chí tôn uy nghiêm, không thể dễ dàng xâm phạm được.
Người bị Sở Quốc Thiên bắt, làm sao có thể để mấy tên vệ sĩ đối phó được?
Sau khi thấy Sở Quốc Thiên tùy ý đá văng mấy tên vệ sĩ,thì lạnh nhạt nói với Thi Quân đã sớm bị dọa đến nhát: “Nếu anh đã lựa chọn làm con chó theo đuôi của nhà họ Nam Cung, vậy thì cuộc đời còn lại không cần phải hoạt động nữa”
Vừa dứt lời, lập tức ra tay.
Một lúc bốn cú đánh phát ra thành tiếng, tứ chi của Thi Quân chốc lát đã vỡ nát.
“A..tôi phải giết anh!”
Trong người truyền lại sự đau đớn thấu tim, khiến Thi Quân không thể nào nhịn đau nữa mà phải hét ra tiếng la, anh ta muốn tấn công Sở Quốc Thiên, nhưng lại cái gì cũng không làm được.
Bố Thi tận mắt chứng kiến, trong chốc lát khỏe mắt đầy nước, nhưng bên cạnh ông ta không còn vệ sĩ có thể dùng nữa, chỉ có thể sốt ruột mà đứng tại chỗ.
Ngoại trừ bố Thi, nhân viên bảo an khác cũng đều sợ sệt cả, bọn họ phát hiện, cho dù bọn họ có công kích thế nào, thì căn bản cũng không đụng vào người của Sở Quốc Thiên được.
Tuy rằng tiền thưởng của Trương Thái Nam rất dày, nhưng cái đó cũng phải có mạng để dùng đó!
Sở quốc Thiên nhìn rõ mọi vẫn đề anh vênh môi lên, tiện tay ném Thi Quân trong tay như vứt rác ra một chỗ vậy, liền nhìn sang Trương Thái Nam ở phía sau vòng người.
Toàn thân Trương Thái Nam run lên, cố gắng trấn tỉnh lại bản thân nói: “Anh nhìn tôi có việc gì, không lẽ anh còn muốn ra tay với tôi?”
“Thật sự có ý nghĩ này.” Sở Quốc Thiên nói.
“Thần y Sở, nhà họ Trương tôi cũng không phải gia tộc nhỏ gì, nếu anh thật sự dám đụng vào tôi, không sợ nhà họ Trương tôi và thầy của tôi đến kiểm chuyện với anh sao?” Trương Thái Nam giận dữ nói.
“Không sợ." Sở Quốc Thiên vừa nói, vừa chầm chậm tiến lại gần Trương Thái Nam.
Mà theo bước chân chậm chạp của anh, cho dù là nhân viên bảo an hay người giúp đánh trước mặt anh, đều tự nhiên mà nhường đường sang hai bên, rất sợ nếu trễ sẽ bị Sở Quốc Thiên đánh đến tàn phế.
Trương Thái Nam đã sớm bị sức chiến đấu của Sở quốc Thiên dọa đến nhát gan, bây giờ thấy anh lại lấy bản thân làm mục tiêu, đột nhiên cảm thấy sau lưng đổ mồ hơi làm ướt hết áo.
Anh ta muốn gọi nhân viên bảo an bảo vệ mình, nhưng nhìn sơ mọi thứ xung quanh, lại không có ai dám bước lên, tất cả đều tránh ở nơi rất xa, nhìn ánh mắt của Sở Quốc Thiên lại càng như ác quỷ vậy, tràn đầy nỗi sợ hãi.
Trước mắt thấy Sở Quốc Thiên cách bản thân ngày càng gần, chân và bụng của Trương Thái Nam đều run rẩy lên, anh ta muốn bỏ chạy, nhưng lại phát hiện đôi chân làm gì cũng không thể khống chế được.
“Anh đừng qua đây...”
Trương Thái Nam vừa định lên tiếng, kết quả lúc này, Vương Trạch đang ở một bên yên tĩnh mà chặn ngay trước người anh ta, một cặp mắt già nhìn chăm chăm vào Sở Quốc Thiên.
“Thầy, thầy nhất định phải cứu con đó!” Mặt của Trương Thái Nam khóc nức nở nhìn Vương Trạch.
Vương Trạch không có trả lời, nhưng nhìn sang ánh mắt của Sở Quốc Thiên tràn đầy sự phẫn nộ, ông ta làm sao cũng không ngờ đến không chỉ y thuật của Sở Quốc Thiên siêu phàm, mà sức chiến đấu cá nhân cũng khủng bố kinh người.
Sức mạnh của gần ba trăm người, nếu như đối phó với người thường, cho dù là một người được huấn luyện đặc biệt cũng vậy, nhưng bọn họ cả mép áo của Sở Quốc Thiên cũng chưa đụng được, đây cũng quá biến thái rồi!
Nhìn thấy nhân viên bảo an bị ngất hoặc nằm dưới đất, trong lòng của Vương Trạch đều đang chảy máu, cứ vậy mà đã bị Sở Quốc Thiên phế đi một nửa.