**********
“Cậu dám!” Người mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhìn chằm chằm.
Sau tiếng hét lớn của ông ta, một nhóm thuộc hạ của ông ta lập tức tiến về phía Sở Quốc Thiên áp sát anh.
Nhưng Sở Quốc Thiên cũng không sợ, anh lại bóp mạnh thêm một chút nữa, nghịch ngợm nói: "Ông có thể thử xem?"
"Đừng!"
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp không còn chút máu của Sở Anh Ngọc, kiểu sắp nghẹt thở, người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn liền thỏa hiệp, "Đừng hấp tấp, tôi không đùa đâu, tôi thực sự cần một chút thời gian để lấy Chi Hoàng!"
“Tại sao tôi phải tin ông?” Sở Quốc Thiên hỏi.
“Tôi...!tôi có thể viết cho anh một lá đơn cam kết!” Người đàn ông mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ông ta đường đường là đời thứ sau của nhà họ Sở, gần như cả đời chưa từng viết giấy cam kết, có thể tưởng tượng ông ta đã bất lực nhiều như thế nào.
Sở Quốc Thiên trợn tròn mắt, sau đó gật đầu hứa: "Đúng vậy, chỉ cần ông viết xong cam đoan, tôi sẽ thả con gái của ngươi."
"Có thật không?"
“Thật sự, rốt cuộc tôi không thể mang theo đứa con ghẻ bên mình?” Sở Quốc Thiên nói.
“Anh mới là đứa con ghẻ!” Sở Anh Ngọc trợn mắt, nếu nói được, cô nhất định sẽ không chút do dự mà chửi anh ta.
Tuy nhiên, người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lại trông vui vẻ, sau
khi kêu người của mình tìm giấy bút rồi mới bắt đầu viết, lúc này Sở Quốc Thiên lớn tiếng ngắt lời ông ta, "Chờ một chút."
“Cậu hối hận rồi à?” Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn chùng xuống.
"Ông hiểu lầm rồi, tôi chỉ nghĩ viết giấy bảo đảm là quá cổ hủ.
Hay là ông quay video đi?" Sở Quốc Thiên nói đùa.
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, "Tôi có thể quay video, nhưng nếu cậu dám giở trò với tôi, tôi hứa với cậu, rằng cậu sẽ phải trả giá đắt cho việc này!"
Nói xong, ông ta ngừng nói nhảm, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng quay video và gửi cho Sở Quốc Thiên.
Sau khi Sở Quốc Thiên nhận được, anh ta hài lòng bỏ điện thoại lại trong túi, rồi buông cổ Sở Anh Ngọc ra.
Sau khi Sở Anh Ngọc thoát khỏi cản trở, cô ấy nhanh chóng được người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn ôm vào lòng, lo lắng hỏi: "Anh Ngọc, con cảm thấy thế nào? Có bị gì không?"
“Không thành vấn đề.” Sở Anh Ngọc ho nhẹ, hít vài hơi thật sau.
Nghe vậy, người mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Sở Quốc Thiên nói: "Đừng lo lắng, nếu cậu giữ lời, tôi sẽ không thất hứa.
Chi Hoàng nhất định sẽ giao cho cậu sớm nhất có thể "
“Hi vọng ông sẽ không nói dối tôi.” Sở Quốc Thiên lãnh đạm nói.
Người mặc áo dài liếc mắt nhìn anh, không nói lời nào, liền giúp Sở Anh Ngọc trước tiên rời khỏi nhà cũ của nhà họ Hoàng.
Sau khi nhà họ Sở hoàn toàn rời đi, Sở Quốc Thiên lại nhìn Hoàng Thế Vũ.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Sở Quốc Thiên, trái tim Hoàng Thế Vũ thắt lại, cố gắng hết sức nở ra một nụ cười nói: "Người anh em này, nếu có chuyện muốn nói, cậu muốn điều kiện gì, nhà họ Hoàng tôi nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn cậu...".
Thấy Sở Quốc Thiên không trả lời câu nói của mình, Hoàng Thế Vũ càng cảm thấy buồn bực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người anh em, đừng hấp tấp.
Không giấu gì cậu, lúc nãy Sở Hề Mặc nói sẽ đưa Chi Hoàng cho cậu, chín phần là lừa cậu rồi.
Bởi vì với địa vị của ông ta trong nhà họ sợ, cơ bản là không có quyền định đoạt bảo vật như Chi Hoàng!"
“Không quan trọng.” Sở Quốc Thiên cười nhạt nói.
Không quan trọng?
Dù là Hoàng Thế Vũ đã chuẩn bị tâm lý, không ngờ Sở Quốc Thiên lại cho ông ta một câu trả lời như vậy, còn chưa kịp hỏi thì đã nghe Sở Quốc Thiên tiếp tục nói: "Hoàng Thế Vũ, đừng trách tôi không cho ông một cơ hội.
Nếu trong vòng một tuần ông phế bỏ đi hai cánh tay của Hoàng Thế Công, thì chuyện này coi như kết thúc, nhưng nếu ông không đồng ý, tôi sẽ phá hủy nhà họ Hoàng của ông! "
Nói xong, Sở Quốc Thiên tỏa ra một luồng khí có thể hủy trời diệt đất, đột nhiên không chỉ Hoàng Thế Vũ mà cả hai cha con nhà Cát Lôi Đạt ở bên cạnh và những người khác chưa ngất đi đều run lên, hai chân bất giác run rẩy.
Hoàng Thế Vũ cuối cùng cũng sợ hãi, ông ta cũng là một người luyện võ, đương nhiên có thể hiểu được khí thế kinh người trong Sở Quốc Thiên, nhất thời ông ta hận không thể chém Hoàng Thế Công ngàn lần.
Thứ chó vô dụng này cả ngày chỉ biết gây chuyện, nay lại khiêu khích hung thần giết người như vậy, nếu không bị trừng trị, có ngày sẽ ảnh hưởng đến cả nhà họ Hoàng!
Không biết mất bao lâu thì Hoàng Thế Vũ mới cảm thấy nhẹ nhàng, nhìn lên thì thấy Sở Quốc Thiên không biết đã rời khỏi nhà họ Hoàng từ lúc nào.
"Anh Hoàng, anh...!thật sự không nên nghe lời của người đó mà làm vậy với cậu nhà...!Đột nhiên, Cát Lôi Đạt nhẹ giọng hỏi.
Tuy rằng chưa nói hết câu, nhưng