"Cái gì?"
Nam Cung Thế sửng sốt, ông ta nhanh chóng thuyết phục Sở Quốc Thiên: "Thần y Sở, anh đừng hấp tấp.
Thanh Phong môn cũng không tốt hơn nhà Nam Cung.
Cũng không dễ đối phó như vậy.
Nếu anh đến tìm họ không chỉ đơn giản là bị thương đầu, anh rất có thể sẽ bị giết chết đó!"
"Muốn giết tôi? Vậy thì họ phải có khả năng đó trước đã!" Sở Quốc Thiên chế nhạo nói.
Anh là cao thủ của phía Tây, là thần y tối cao, muốn giết anh chẳng khác gì muốn mang thuyền nhỏ vượt sóng lớn, người có thực lực để giết anh, hỏi trên thế gian này có được mấy người chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Sở Quốc Thiên, Nam Cung Thế biết mình không thuyết phục được anh ta, nghĩ xong liền thở dài: "Thần y Sở, tôi sẽ thu xếp ngay lập tức, nhưng lần này, tôi sẽ đi cùng anh.
Không biết ý anh thế nào?"
Mục đích của ông ta rất đơn giản, ông muốn canh chừng Sở Quốc Thiên, rất sợ Sở Quốc Thiên xảy ra chuyện gì nguy hiểm, đến lúc đó thì có muốn cứu cũng không kịp.
Nhưng Sở Quốc Thiên là ai? Làm sao anh có thể không biết trong lòng Nam Cung thể đang nghĩ gì, chỉ cười nói: "Không cần, một mình tôi là đủ rồi!"
"Anh định một mình tìm đến Thanh Phong môn?"
"Nếu muốn công khai giết người, thì chuyện cứu người cũng không đơn giản như vậy, nhưng nếu không công khai giết người giết người, thì chúng ta có thể hành động một cách bí mật, làm như thế may ra có thể thuận lợi mang người cứu ra." Nam Cung Thế lo lắng nói.
Sở Quốc Thiên sửng sốt, anh trầm ngâm gật đầu nói: "Ý tưởng này của ông thật tốt.
Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới.
Nếu thế thì lần này tôi sẽ không một mình đi đến Thanh Phong môn nữa."
Hôm nay khi đi tới nhà họ Uông chính là một ví dụ tốt nhất.
Anh trước nay, luôn chỉ ỷ lại vào thực lực và khả năng y thuật của bản thân mà không suy nghĩ quá nhiều, cho nên khi làm việc gì cũng chỉ có thể thành công một nửa, hoặc thậm chí có thể không thành công.
Anh biết rằng muốn thay đổi tình hình hiện tại thì chỉ có thể bắt đầu từ bây giờ thay đổi cách nghĩ, cách làm.
Để ý đến điều này, anh tiếp tục hỏi: "Ông còn có ý kiến gì không?"
"Theo tôi được biết, con trai của giáo chủ môn phái Thanh Phong môn là Mã Nguyên Đào, sắp tổ chức đám cưới.
Một bệnh nhân mà tôi đã điều trị trước đây đã được gửi thiệp mời.
Nếu anh không phản đối, tôi sẽ liên hệ với hắn để hắn mang anh đi theo đến Thanh Phong môn." Nam Cung Thế nói."
"Được, nhưng tôi không muốn tiết lộ thân phận, bí mật hành động." Sở Quốc Thiên do dự một chút, liền vỗ tay nói.
"Tôi hiểu!"
Nam Cung Thế đáp lại, sau đó đi thu xếp.
...!
Tỉnh Cam Niên, địa phận tiếp giáp với tỉnh Hoan Châu.
Dưới sự sắp xếp của Nam Cung Thế, Sở Quốc Thiên đã đi theo một chiếc xe thương mại đi đến thành phố Châu Đốc, thủ phủ của tỉnh Cam Niên.
Thành phố Châu Đốc được mệnh danh là thành phố của y học bởi ở đây có nguồn dược liệu dồi dào vào hạng bậc nhất, hàng năm có vô số thương nhân buôn bán dược liệu và những người hành nghề y học cổ truyền đến đây.
Điểm đến của Sở Quốc Thiên là một võ đường có tên là "Võ đường Đằng Vân" nằm ở khu vực trung tâm thành phố.
So với võ đường Hoàng Hà có chi nhánh khắp cả nước, thì võ đường Đẳng Vân không có chi nhánh nào, võ đường này nổi danh trong giới chủ yếu đều là vì quyền pháp của họ mà bộ quyền pháp bọn họ luyện chính là quyền pháp của nhà họ Chu.
Mặc dù võ đường Đằng Vân là võ đường duy nhất trên cả nước không có chi nhánh, nhưng danh tiếng của họ trong ngành không kém hơn võ đường Hoàng Hà, ngược lại, vì võ đường Đằng Vân đã giành được một số giải thưởng trong và ngoài nước trong những năm gần đây.
Nên danh tiếng của nó thậm chỉ còn vượt quá cả võ đường Hoàng Hà.
Sở Quốc Thiên đến đây vì bệnh nhân mà Nam Cung Thế đã chữa bệnh chính là trưởng môn của võ quán Đằng Vân, và anh lần này sẽ đi theo người này đến Thanh Phong môn.
Theo lời giới thiệu trước đó của Nam Cung Thế, sau khi Sở Quốc Thiên đến võ quán Đằng Vân và nói ra tên tuổi của mình, anh đã được người dẫn đến sân sau của võ quán Đẳng Vân.
Lúc này, trời đã tối, nến chỉ có một số người có chức vị cao cấp trong võ quán Đằng Vân đang tập trung trong phòng ăn ở sân sau để ăn tối.
Sau khi nhìn thấy Sở Quốc Thiên đến, một người thanh niên đặt bát đũa xuống và hỏi: "Anh có phải là Sở Quốc Thiên, học trò của Nam Cung Thế đúng không?"
"Đúng vậy." Sở Quốc Thiên nhẹ gật đầu.
Đây là những gì trước đó anh đã thống nhất với Nam Cung Thế, bọn họ nói như vậy là để thuận tiện cho những hành động sau này.
"Đúng là tuổi trẻ đầy triển vọng." Một người lớn tuổi cất tiếng nói, sau đó đưa tay làm ra tư thế mới: "Nam Cung Thế có ơn đối với tôi mà cậu lại là học trò của ông ấy, nên đừng xem tôi là người ngoài.
Cứ coi đây là nhà của mình.
Mà về nhà là phải ăn cơm trước có đúng không?"
Sở Quốc Thiên cũng không khách sáo.
Thuận theo động tác của của ông lão, ngồi xuống phía bên tay trái của ông ta, vừa ngồi xuống, ông già đột nhiên hỏi: "Ta nghe nói trước đây Nam Cung Thế đã từng bị thương, không biết có đúng không?"
"Đúng vậy, nhưng sư phụ đã bình phục!" Sở Quốc Thiên mơ hồ đáp.
"Chậc chậc, tôi không nghĩ có ai có thể làm bị thương Nam Cung Thế, ông ấy bị thương mà nhà họ Nam Cung không đi tìm người đó trả thù cho ông ta hay sao?" Ông già thản nhiên hỏi.
Nhưng Sở Quốc Thiên ngay lập tức nghe ra ý muốn thăm dò trong lời nói của ông lão, do vậy mỉm cười và trả lời: "Trong thực tế, vấn đề này cũng không nghiêm trọng như người ngoài vẫn nói, sư phụ hiện nay đã giảng hòa với người đã làm ông ấy bị thương!"
"Ồ?" Ông già rõ ràng là sửng sốt, nhưng sau đó ông gật đầu nói: "Có vẻ như trong chuyện này có khá nhiều bí