Có Chồng Là Thần Y


"Chạy đi!"
Không biết là ai hét lên kinh hãi, sau đó, một đám khách vội vàng chạy ra phía ngoài sảnh tiệc.

Triệu Tĩnh Nhã nhìn khách bị trúng độc chết, sắc mặt trở nên cực kỳ u ám, nhìn chằm chằm bà lão tức giận nói: "Bà già độc ác, bà thật quá độc ác, biết ở đây có nhiều khách như vậy, bà còn sử dụng thủ đoạn ác độc như vậy, bà không sợ bị thần linh xử tội sao?"
Đại trưởng lão mỉm cười ác độc khi nghe được lời này, nói "Một số trưởng lão của Thanh Phong môn đã chết, vậy thì chết thêm một số khách có làm sao đâu? Nếu không sau này há chẳng phải bất kì một con mèo con chó nào cũng có thể đến Thanh Phong môn chúng ta diễu võ giương oai sao có phải không?"
Triệu Tĩnh Nhã lo lắng, còn chưa kịp nói thì đã nghe Mã Nguyên Đào cách đó không xa kinh ngạc hỏi: "Đại trưởng lão, Thần y Sở hẳn là đã chết có phải không?"
Mọi người vừa nhìn qua, liền nhìn thấy nơi mà trước Sở Quốc Thiên đứng vẫn còn mịt mù khói đen dày đặc kéo dài rất lâu.

"Đừng lo lắng, dưới làn khói độc của ta, người bình thường sẽ chết nếu chạm vào nó.

Nên cho dù thằng nhãi đó có thực lực mạnh đến đâu, nó cũng khó có thể sống dưới làn khói dày đặc của ta!" Đại trưởng lão vừa nói vừa ném thêm một viên khói độc về phía Sở Quốc Thiên.

Chỉ nghe một tiếng nổ, viên thuốc độc lập tức nổ tung, khiến cho làn khói dày đặc ban đầu càng dày, thậm chí mặt đất cũng bị ăn mòn thành hố sâu.


"A!"
Cảnh tượng kinh khủng này khiến cho tất cả những người đang ở trong phòng đều biến sắc, ngay cả La Vân của Dược Các cũng không ngoại lệ phải tự mình tránh xa.

"Haha, lần này tên họ Sở khó thoát!" Chu Ba cũng không chạy ra xa, mà luôn ở trong sảnh tiệc, chỉ để tận mắt nhìn Sở Quốc Thiên chết.

Mà bên kia, Lưu Chính Phong cũng không có rời đi, vẻ mặt u ám, ngoại trừ thầm thở dài một tiếng, thì cũng không nói nhiều.

Nhưng Vương Vũ Huyên hoàn toàn sững sờ, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên, lẩm bẩm nhìn về chỗ đứng của Sở Quốc Thiên, muốn nói gì đó, nhưng là không nói được lời nào ngoại trừ nước mắt chảy ra.

Sau đó chừng 5 phút đồng hồ, đại trưởng lão vui vẻ cười nói: "Trưởng môn, hẳn là tên kia đã chết, bà lão ta đây trước tiên rời đi."
Đột nhiên, vào lúc này, một giọng nói rất bình tĩnh từ từ phát ra từ làn khói dày: "Các người ngoài trừ tà môn, ngoại độc, cũng không còn thứ gì khác khá hơn sao?"
Cái gì?
Mọi người đều bị sốc.

Họ lần theo âm thanh và nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện sau làn khói dày đặc.

"Làm sao có khả năng?"
"Đây...!đây không phải là gặp quỷ chứ?"
"Chúa ơi, anh ấy...!anh ấy không chết!"
Người kinh ngạc nhất lúc này phải kể đến Mã Nguyên Đào cùng Chu Ba.

Họ không ngờ rằng, Sở Quốc Thiên vẫn còn sống.


Tuy nhiên, vẻ mặt của Triệu Tĩnh Nhã dịu đi, bà ấy nói với ẩn ý sâu xa: "Thần y Sở, anh quả nhiên là danh bất hư truyền, nước Viễn có anh sợ gì không nổi danh thế giới!"
Bà ta đã khóc, hai mắt cũng rưng rưng, trong lòng tràn đầy vui sướng, so với những người khác, bà ta là người tin tưởng nhất về việc Sở Quốc Thiên có thể sáng tạo ra kỳ tích.

Tại thời điểm này, sau khi nghe bà nội đánh giá cao Sở Quốc Thiên như vậy, Vương Vũ Huyên cũng không nhịn được khóc lên.

"Không! Đây là tuyệt đối không thể!"
Tại thời điểm sắp rời khỏi hiện trường, đại trưởng lão toàn thân kinh hãi, bà ta kinh hãi nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên đang dần dần xuất hiện, nhìn đến da đầu tê dại.

Bà ta có ý thức rất rõ sức mạnh của viên thuốc độc mà mình tạo ra, ngay cả thép bình thường cũng có thể hòa tan vào nước, huống hồ chỉ là một người.

Nhưng hiện tại, Sở Quốc Thiên còn sống đứng trước mặt bà ta, bà ta đã nhìn kỹ rồi, Sở Quốc Thiên không hề hấn gì ngoại trừ có một chút vết đen trên quần áo!
Điều trái ngược với lẽ thường này thậm chí còn khiến bà ta tự hỏi liệu viên thuốc độc của mình có phải đã hết hạn sử dụng sau khi để một thời gian quá
lâu hay không.

"Tiền bối, làm sao vậy?" Mã Hồng Hải lạnh lùng hỏi.

Đại trưởng lão run lên một cái, sau đó chỉ vào Sở Quốc Thiên không dám tin nói: "Ngươi...!người cuối cùng đã làm thế nào?"

"Bà không xứng được biết." Sở Quốc Thiên nhàn nhạt đáp: "Hơn nữa, hình như bà đã đánh giá quá cao những loại độc mà mình chế tạo ra.

Bà chẳng qua là lợi dụng dược tính của một số loại độc thông thường mà thôi.

Nó không phải là độc dược hiếm có gì.

Kể cả loại độc này có tác dụng ăn mòn sắt thép thì đối với tôi nó cũng không có tác dụng gì."
Nghe xong, những trưởng lão của Thanh Phong môn kinh ngạc đến không ngậm được miệng.

Sở Quốc Thiên nói đúng, viên thuốc độc của bà ta quả nhiên là chỉ lợi dụng dược tính của các loại dược vật thông thường, nói thì đơn giản nhưng làm rất khó.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận