Có Chồng Là Thần Y


**********
Kiểu nào cô cũng không nghĩ tới, vậy mà sẽ có một người đàn ông biết mất sáu năm lại tham gia hoạt động gia đình với Bảo Nhi, hơn nữa sau khi anh về Bảo Nhi lại càng dính anh, lúc này nụ cười trên mặt lại không hề biến mất.

Nhưng mà, sự ghen tuông của cô không bao lâu đã biến mất, ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào Bảo Nhi, phất phất tay nói: “Bảo Nhi, cố lên!”
Bảo Nhi nghe vậy thì quay đầu lại, cũng phất phất tay với Lâm Thanh Di.

Dt thấy thế, không khỏi giật mình, chỉ mình nói: “Thanh Di, còn anh đâu?”
Nào biết nói xong, Lâm Thanh Di liếc mắt xem thường, mềm mại khịt mũi một cái, cô quay đầu đi.

Cô cũng mắng thầm trong lòng, anh đã cướp mất hết nửa vị trí trong lòng của Bảo Nhi, còn chưa kiếm chuyện với anh mà còn muốn cô cổ vũ cho anh, nằm mơ đi!
Sở Quốc Thiên hậm hực sờ mũi, cực kỳ bất đắc dĩ, không phải chỉ là quan hệ với Bảo Nhi tốt chút thôi, coi cô ghen kìa...!
“Các bạn nhỏ, các vị cha mẹ xin chú ý, bây giờ hoạt động chân nhỏ trên chân to sắp bắt đầu, xin mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng!” Đúng lúc này, tiếng giáo viên lại vang lên.

Sở Quốc Thiên lắc lắc đầu, tiếp theo liền cùng Bảo Nhi nghiêm túc nghe khẩu lệnh.

"3!"
"2!"
"1!"
“Bắt đầu!” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
“Đầu” vừa vang lên, Sở Quốc Thiên liền lên tiếng nhắc nhở: “Bảo Nhi, con đứng vững nha!”
Sau khi nhìn thấy Bảo Nhi “Dạ” một tiếng thì Sở Quốc Thiên liền động.

Mà những cha mẹ và con nhỏ khác cũng xuất phát, chẳng qua có vài đội còn chưa đi được vài bước thì đã thấy chân của đứa nhỏ rơi xuống đất, thậm chỉ có vài cha mẹ vì nóng lòng mà khiên đứa nhỏ lên trên không trung.

Nhưng mà dưới sự nhắc nhở của giáo viên, họ nhanh chóng sửa lại động tác, tiếp tục tiến hành trận đấu.

Dần dần, cuộc thi đấu trừ Sở Quốc Thiên và Bảo Nhi thì chỉ còn hai bố con Chùy Chùy là nhanh nhất, hơn nữa động tác còn rất chính xác.

Không thể không nói, bố con Chùy Chùy quả thật có chút tài năng, chỉ việc Sở Quốc Thiên đã phát huy một chút thực lực nhưng mà hai bố con Chùy Chùy cũng không có bị bỏ lại phía sau thì đã rất đáng gờm rồi.

Phải biết rằng, anh chính là người đứng đầu Tây Cảnh, y thần chí tôn, cho dù anh có thể hiện một chút thực lực thôi thì người bình thường cũng không thể so sánh.

Mắt thấy đội của mình vẫn không thể vượt qua đội của bố con Chùy Chùy, Bảo Nhi vội đến ra mồ hôi, Sở Quốc Thiên thấy thế, không khỏi buồn cười, nói thầm trong lòng: “Con gái ngốc, thời gian vẫn còn sớm mà, đừng có lo, bố đồng ý với con sẽ lấy hạng nhất, nhất định là hạng nhất!”
Nghĩ như vậy, anh liền áy náy nhìn thoáng qua bố con Chùy Chùy, tiếp đó bỗng nhiên hai chân bộc phát ra một lượng sức mạnh, tốc độ trong nháy mắt tăng gấp đôi.

Đột nhiên tăng tốc khiến Bảo Nhi hoảng sợ, thiếu chút nữa đã rớt xuống đất, nhưng mà không bao lâu, cô bé đã chỉnh lại trọng tâm thật tốt, vững vàng đạp trên mu bàn chân của Sở Quốc Thiên.

“Không hổ là con gái cưng của Sở Quốc Thiên bố, năng lực ứng biến đúng thật là lớn!” Sở Quốc Thiên thầm khen một tiếng, tiếp đó nhanh chóng chạy đến đích.

Bố con Chùy Chùy thấy trong nháy mắt bị vượt qua, lập tức bất ngờ đến muốn rớt cả cằm.

“Sao...!sao có thể chứ?”
Chỉ tiếc, dù cho bọn họ có chịu hay không thì cũng không được, đội của Sở Quốc Thiên và Bảo Nhi cuối cùng vẫn dành được hạng nhất.

Trên khán phòng, vào lúc Lâm Thanh Di thấy hai bố con đến đích cô liền không kiềm chế được mà đứng dậy, nếu không phải cô phải ứng nhanh thì cô đã kích động đến hét thành tiếng rồi.

“Bố, bố mau nhìn đóa hoa đỏ thẫm của con!” Lĩnh thưởng xong, Bảo Nhi tiến vào lồng ngực của Sở Quốc Thiên, hưng phấn, vui sướng khoa tay múa chân.

Sở Quốc Thiên nhìn dáng vẻ kích động của Bảo Nhi, dịu dàng cọ cọ cái mũi của cô bé nói: “Hoa đỏ thẫm thật đẹp, Bảo Nhi của chúng ta giỏi quá đi!”
“Đó là đương nhiên rồi, Bảo Nhi vẫn luôn rất tuyệt!” Lúc này Bảo Nhi ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, đáng yêu.

“Đúng rồi, Bảo Nhi nhà mình lợi hại nhất, bố yêu con chết mất!” Sở Quốc Thiên sờ đầu của cô bé nói.

"Hi hi..."
Bảo Nhi cười đáng yêu một tiếng, tiếp đó giống như tranh công mà chạy đến trước người Lâm Thanh Di, giơ đóa hoa đỏ thẫm ra nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mau nhìn hạng nhất mà Bảo Nhi giành được nè, đây là đóa hoa đỏ thẩm mà giáo viên tặng con á!”
“Wow, hoa đỏ thẫm đẹp quá, Bảo Nhi nhà chúng ta giỏi quá!” Lâm Thanh Di nói xong liền hôn Bảo Nhi một cái, nhận lấy một trận cười như chuông bạc của Bảo Nhi.

Nhưng mà không bao lâu, Bảo Nhi liền rời khỏi lồng ngực của Lâm Thanh Di, lập tức túm lấy Sở Quốc Thiên đến gần Lâm Thanh Di.

Lâm Thanh Di không biết Bảo Nhi làm cái gì, nhưng mà Sở Quốc Thiên cũng cười trộm trong lòng không ngừng, đúng là áo bông nhỏ của chúng ta mà...!
Lâm Thanh Di đang muốn hỏi, nào biết Bảo Nhi ngọt ngào nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi, hạng nhất của Bảo Nhi đều là do công của bố, bố cũng muốn được thưởng đó!”
“Thưởng cho cái gì?” Lâm Thanh Di mơ hồ hỏi.

“Đương nhiên là hôn nhẹ rồi! Vừa rồi mẹ còn hôn Bảo Nhi mà, nhưng mà lại không hôn bố, thế là không công bằng với bố rồi?”
Lâm Thanh Di nghe vậy, cả người bỗng run rẩy, nụ cười ở trên mặt cũng thay đổi không ngừng.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới vậy mà Bảo Nhi lại bảo cô hôn Sở Quốc Thiên, đây chính là chuyện từ trước tới giờ chưa có xảy ra đó?
Sở Quốc Thiên nhìn thoáng qua Lâm Thanh Di, một chốc đã đoán được suy nghĩ của cô.

Anh biết, đột nhiên Bảo Nhi làm vậy xét đến cùng là do cô bé bị thiếu tình thương của bố.

Tuy rằng anh đã về Hoan Châu đoàn viên với hai mẹ con đã được một khoảng thời gian, nhưng mà thời gian anh thật sự ở bên cạnh hai người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà việc cả nhà ba người đi chơi như ngày hôm nay lại càng không cần phải nói.

Tuy rằng Bảo Nhi hiểu chuyện, biết giữa anh và Lâm Thanh Di có tồn tại vấn đề, nhưng mà chung quy vẫn là một đứa nhỏ, khát vọng muốn bố mẹ mình có thể hạnh phúc vui vẻ, cho nên mới theo bản năng mà làm ra chuyện này.

Quả thật Sở Quốc Thiên cũng đang chờ Lâm Thanh Di có thể chủ động hôn anh nhưng mà anh biết, bây giờ còn chưa phải lúc, dù sao thì anh cũng làm tổn thương hai người họ sáu năm, đây cũng không phải là chuyện có thể thay đổi trong thời gian ngắn...!
Nghĩ thế, Sở Quốc Thiên liền xoa xoa tóc của Bảo Nhi, làm mặt nghiêm túc nói: “Bảo Nhi đừng có nói bậy, đó là phần thưởng đặc biệt mẹ dành cho con!"
Bảo Nhi thấy hình như Sở Quốc Thiên tức giận, cái môi nhỏ nhắn của cô bé trề xuống, có chút thất vọng nói: “Vậy được rồi..."
Nhìn thấy dáng vẻ mất mát của Bảo Nhi, Lâm Thanh Di sợ hãi trong lòng, kiểu gì cô cũng không nghĩ tới Bảo Nhi sẽ phản ứng lớn đến vậy, nếu vừa rồi Bảo Nhi kiên quyết muốn cô hôn Sở Quốc Thiên thì cô sẽ thật sự hôn anh sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui