Có Chồng Là Thần Y


Ngày hôm sau, Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di đưa Bảo Nhi tới nhà trẻ xong thì định đi làm.

Kết quả vừa tới bệnh viện, Lâm Minh Quang và Triệu Mai Hương đã tới tìm họ.

“Thanh Di, vừa rồi bà nội nói chúng ta quay về nhà cũ một chuyến.

Chúng ta đi mau đi.”
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của mẹ, lòng Lâm Thanh Di không kiềm được mà trầm xuống.

Cô cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì a?”
“Có lẽ là chuyện xảy ra ở bệnh viện chúng ta hôm qua.

Đi thì biết.” Triệu Mai Hương dứt lời rồi nhìn về phía Sở Quốc Thiên: “Cậu cũng đi cùng đi.”
“Con không đi.

Nào ngờ Sở Quốc Thiên lại hờ hững lắc đầu: “Lần trước con đã nói rồi.

Sau khi chữa khỏi bệnh cho ông cụ Hạ thì con và nhà họ Lâm không còn liên quan gì tới nhau nữa!”
“ít nói lời vô ích đi.

Mau đi theo chúng tôi.”
Vốn Triệu Mai Hương không quan tâm nhưng bà lão lại đặc biệt dặn dò nhất định phải dẫn Sở Quốc Thiên về.

Nếu Sở Quốc Thiên không đi thì họ không tránh khỏi lại bị cằn nhằn.

Sở Quốc Thiên thấy thế, dứt khoát mặc kệ, nhấc chân bước về phía phòng cấp cứu.

“Cậu quay lại cho tôi!” Triệu Mai Hương lập tức bực bội, định kéo Sở Quốc Thiên nhưng lại bị Lâm Thanh Di kịp thời kéo lại: “Mẹ, anh ấy không muốn đi thì đừng bắt ép.

Dù sao anh ấy đi cũng bị những người đó bắt nạt thôi.”
Triệu Mai Hương cau mày.

Tuy lúc đó bà ta và Lâm Minh Quang cũng không ở đó nhưng cũng nghe nói ít nhiều về chuyện bà lão làm chống lưng cho Sở Quốc Thiên.

Cuối cùng, bà ta buông bỏ ý định đi cùng với Sở Quốc Thiên, dẫn Lâm Thanh Di và Lâm Minh Quang cùng đi về biệt thự nhà họ Lâm.

Biệt thự nhà họ Lâm.

Lúc này, con cháu nhà họ Lâm đã ngồi đầy phòng khách từ lâu.

Lúc họ biết Sở Quốc Thiên không tới thì cả đám lập tức thay đổi sắc mặt.

“Cái đồ bỏ đi Sở Quốc Thiên đó cũng dám không tới sao?” Lâm Văn Sang mặc một bộ tây trang màu trắng tinh làm khó dễ đầu tiên: “Đồ bỏ đi này đúng là coi mình là ông lớn.

Thậm chí cả lời bà nội cũng không nghe à?”
“Không phải là thằng nhóc này thấy mình đã leo được vào nhà họ Hạ, lại chữa khỏi cho vài bệnh nhân thì xong rồi à? Nói cho nó biết, nó có cố chấp mấy thì cũng là con rể nhà họ Lâm chúng ta!” Hình Hải Trung cũng lạnh giọng khiển trách một câu.

Từ sau khi Sở Quốc Thiên quay về, địa vị của anh ta ở nhà họ Lâm mau chóng hạ xuống.

Tuy mọi người đều không nói rõ nhưng anh ta cũng có thể cảm nhận được mọi người đã không còn kính trọng mình như trước.

Bà lão Trịnh nghe thế sắc mặt cũng đen lại: “Thanh Di, thằng nhóc kia không bước vào nhà họ Lâm chúng ta nữa thật sao?”
“Anh ấy...!Vẻ mặt Lâm Thanh Di khổ sở, lập tức lấy dũng khí nói: “Bà nội, nói thật là bà đừng đối xử với Sở Quốc Thiên như thế.

Sau khi anh ấy về cũng vẫn luôn giúp đỡ nhà họ Lâm chúng ta.”
“Nếu không có anh ấy nhà họ Hạ sẽ đối phó với chúng ta như thế nào? Nếu không có anh ấy thì chúng ta không thể khống chế được chuyện ở bệnh viện hai ngày nay!”
Bà lão nghe thế thì sắc mặt hơi mất tự nhiên nhưng lập tức bà ta khôi phục lại, lạnh lùng nói: “Nói tới sự cố, bà còn chưa tìm các con gây rắc rối đấy.

Các con quản lý bệnh viện thế nào mà lại để xảy ra chuyện tồi tệ như thuốc giả thế!”
Bà lão dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu chuyện đã qua thì bà sẽ không truy cứu chuyện này nữa.

Ngày mai bà sẽ tìm người bên phòng quan hệ công chúng, giải thích rõ ràng với rộng rãi nhân dân về sự cố mấy lần trước qua truyền thông”
“Bà nội, ý của bà là?” Lâm Văn Sang nghi ngờ.

“Bà sẽ giải thích với tất cả mọi người rằng nhờ vào y thuật cao siêu của Lâm Thanh Di đã chữa khỏi tất cả những bệnh nhân trong sự cố điều trị lần trước.” Bà lão trầm giọng nói.

“Không được.

Bà nội bà không thể làm như thế.

Đây là không công bằng với Sở Quốc Thiên!” Lâm Thanh Di lập tức lên tiếng phản đối.

“Câm miệng” Bà lão cau mày: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, con có biết mang tới bao nhiêu tổn thất cho dòng họ không? Bà có thể chi tiền cho các con nhưng tiếng tăm của Lâm Thị không thể bị phá hỏng!”
Bệnh viên đông y Lâm Thị liên tục xuất hiện sự cố điều trị.

Tuy đều bị Sở Quốc Thiên kịp thời xoay chuyển nhưng dù sao chuyện này rốt cuộc cũng tồn tại.

Nếu bị người có tâm điều khiển thì không chừng sẽ biến thành một mức độ lớn đến thế nào nữa.

Đời này bà lão Trịnh coi trọng nhất là thể diện.

Bà ta hoàn toàn không cho phép xuất hiện bất cứ chuyện gì không tốt khi mình đang nắm quyền.

Nếu không sau khi bà ta chết đi vốn không thể đối mặt với liệt tổ liệt tông.

Nếu để Lâm Thanh Di thay thế Sở Quốc Thiên, chẳng những bà ta có thể loại trừ ảnh hưởng của sự cố lúc trước mà còn có thể nâng danh tiếng của Lâm Thị lên thêm một tầng!
“Cứ quyết định như vậy.” Bà lão Trịnh nói chắc như đinh đóng cột.

“Không được! Bà nội, lần này con tuyệt đối không đồng ý.

Những người đó đều do Sở Quốc Thiên đau khổ cay đắng chữa trị.

Công lao này là của anh ấy.

Ai cũng không thể cướp được.

Huống hồ lúc đó có nhiều người chứng kiến như thế, nếu bà nói là con cứu thì hoàn toàn không thể thuyết phục mọi người!” Lâm Thanh Di gấp giọng giải thích.

“Không cần con quan tâm những chuyện này.

Đương nhiên bà sẽ phải người dùng tiền thu xếp.

Bà chỉ muốn con đồng ý là được, những chuyện khác không cần con quan tâm.”
Thấy bà nội rõ ràng đã hạ quyết tâm, vẻ mặt Lâm Thanh Di hết sức khó coi.

Cô bỗng phát hiện bà nội mình trở nên càng ngày càng lạ lẫm hơn mấy năm trước.

Kể từ khi ông nội qua đời, cô càng lúc càng thất vọng với cái nhà này...!
“Không xong rồi mẹ!”
Bỗng, Lâm Minh Quang vẫn không nói gì đứng bật dậy từ trên ghế, nhìn bà lão Trịnh, bối rối nói.

“Xảy ra chuyện gì?” Bà lão Trịnh thầm giật mình, hỏi.

“Mẹ, mẹ xem này.” Lâm Minh Quang đưa điện thoại di động trong tay qua, đọc một tin tức trong đó cho bà cụ nghe.

“Một phái đoàn bác sỹ nước ngoài đang thách đấu nước Viễn chúng ta khắp nơi.

Họ lần lượt đánh bại rất nhiều dòng họ có truyền thống về y dược.

Hôm nay đã tới Hoan Châu, chỉ đích danh muốn thách đấu bệnh viện Lâm Thị chúng ta.

Cái gì?
Lâm Minh Quang vừa thốt lên xong thì mặt tất cả mọi người đều


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui