Có Chồng Là Thần Y


Công ty y dược Thanh Di.

Sau khi dừng xe, Sở Quốc Thiên và hai ông bà lập tức đi vào trong.

Sau khi lễ tân nhận ra là Lâm Minh Quang và người nhà của ông liền vội vội vàng vàng nói: "Xin lỗi ba vị, hiện tại Giám đốc Lâm đang tiếp khách ở phòng họp ạ.

Nếu như mọi người không có chuyện gì gấp gáp thì bây giờ mọi người có thể theo cháu đến phòng chờ bên cạnh để nghỉ ngơi một chút được không a?"
"Khách sao? Khách nào chứ?" Triệu Mai Hương hỏi.

"Là một đối tác quan trọng của công ty ạ, đích thân giám đốc Lâm tiếp đãi ạ." Lễ tân lễ phép nói.

Vị khách quan trọng! Hai vợ chồng Triệu Mai Hương chột daj, có chút hoang mang, nhưng vẻ mặt vẫn rạng rỡ, phấn khởi.

Từ sau khi Lâm Tâm Di bị thương phải nhập viện, đã rất lâu rồi cô không đến công ty làm việc.

Vậy mà bây giờ, vừa mới đến công ty đã tiếp đãi ngay một vị khách quan trọng thì chỉ có thể là giám đốc Sở hoặc là giám đốc Quách.

Điều này chứng tỏ con gái của họ được cấp trên đnahs giá rất cao.

Nghĩ đến đây, Triệu Mai Hương không khỏi tò mò mà hỏi han lễ tân: "Cô có biết vị khách quan trọng đó là ai không?"
"Thực ra cháu cũng không rõ lắm ạ, nhưng người đó có đến đây vài lần rồi ạ, nhưng nghe nói vị khách đó đến đây để bàn về một chuyện vô cùng quan trọng ạ." Nhân viên lễ tân vừa nói vừa dẫn ba người họ đến phòng chờ cho khách rồi pha trà.

"Minh Quang, ông đã nhìn rõ chưa, con gái của chúng ta đã lâu như vậy không đi làm vậy mà vẫn là một lãnh đạo quyền lực, vị khách quan trọng đó cũng là do con gái chúng ta tiếp đãi.

Chúng ta cũng không cần quá câu nệ, nơi này cũng chẳng khác nhà mình là mấy." Triệu Mai Hương nói với Lâm Minh Quang.

"Đúng đúng đúng." Lâm Minh Quang liên tục gật đầu, ông cũng cảm thấy hãnh diện về con gái của mình.

Sở Quốc Thiên không đáp lời, anh chỉ lặng lặng ngồi bên cạnh mà trầm ngâm suy nghĩ về tình hình hiện tại.

Anh biết, nếu Lâm Tâm Di nghe theo ý nguyện của Triệu Mai Hương mà đồng ý ly hôn với anh thì sau này anh và cô sẽ không còn cơ hội nữa.

Đến lúc đó, anh cũng sẽ thuận theo ý muốn của Lâm Tâm Di, chỉ cần Lâm Tâm Di muốn nuôi dưỡng Bảo Nhi thì anh chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để cho hai mẹ con một cuộc sống vô lo vô nghĩ.

Anh cũng sẽ chọn một thời điểm thích hợp để rời khỏi Hoan Châu, giải quyết những việc khác nữa.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi bận lòng mà thở dài.

Vốn dĩ anh cứ tưởng rằng anh trở về rồi thì có thể quan tâm và bù đắp cho Lâm Tâm Di.

Nhưng cuối cùng, sau một khoảng hời gian dài như vậy mà anh vẫn chưa thể khiến mọi người nhà họ Lâm đón nhận.

Truyện App
"Lộc cộc lộc cộc!"
Đúng lúc Sở Quốc Thiên đang nghĩ đến đó thì đột nhiên có tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên.

Ngay sau đó, anh liền nhìn thấy một người phụ nữa bước đến của và nói: "Éc, mọi người có biết nhà vệ sinh ở đâu không?"
Triệu Mai Hương và những người khác nhìn thấy người phụ nữ này bước ra từ trong phòng họp.

Vừa nghe thấy cô ta hỏi, Lâm Minh Quang liền đứng dậy trả lời: "Chúng tôi cũng không rành lắm về nơi này, có cần tôi dẫn cô đi hỏi lễ tân không?"
Người phụ nữ nhướng mày: "Đến nhà vệ sinh mà cũng phải hỏi lễ tân, thật là phiền phức!"
Thấy người phụ nữ đó có vẻ khó chịu không nói gì, Triệu Mai Hương muốn giúp Lâm Tâm Di vơi bớt đi một nỗi muộn phiền nên liền nói với Sở Quốc Thiên: "Sở Quốc Thiên, con hãy chạy đi hỏi lễ tân rồi đưa cô gái này đến chỗ nhà vệ sinh!"
"Được ạ."
Sở Quốc Thiên nhẹ nhàng đồng ý, anh cũng không đến hỏi lễ tân bởi vì anh đã đến đây rất nhiều lần rồi nên biết rất rõ nhà vệ sinh ở đâu.

"Chào cô, cô đi theo tôi nhé." Sở Quốc Thiên nhìn thoáng qua người phụ nữ đó rồi nhanh chóng di chuyển đến chỗ nhà vệ sinh.

Nhìn thấy Sở Quốc Thiên có vẻ rất thành thạo, hai vợ chồng Triệu Mai hương hơi ngỡ ngàng.

Người phụ nữ đó cứ thấy Sở Quốc Thiên quen quen, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, sau khi nghe thấy vậy, cô liền nhanh chóng đi theo.

"Đến rồi." Không lâu sau đó, Sở Quốc Thiên đứng lại, chỉ vào nhà vệ sinh ở trước mặt và nói.

"Khiếp, làm bộ làm tịch." Từ đầu đến cuối Sở Quốc Thiên không hề nhìn cô một lần nào, người phụ nữ khó chịu hậm hực, sau đó chạy vội vàng vào trong nhà vệ sinh.

Sở Quốc Thiên cũng không để ý, sau khi thấy người phụ nữ đó đã vào nhà vệ sinh, anh liền quay trở về chỗ cũ.

Nào ngờ đâu, khi anh vừa mới ngồi xuống thì bỗng nghe thấy tiếng hét chói tại của người phụ nữ đó.

"Tức chết đi được! Các người đường đường là công ty dược Thanh Di mà lại có nhiều người như thế trong nhà vệ sinh sao? Hơn nữa còn có một buồng bị hỏng rồi, không biết tìm người mà sửa à?"
Vì nhà vệ sinh cách phòng chờ cũng không quá xa nên trong chốc lát Triệu Mai Hương cũng nghe thấy tiếng.

Bà sốt ruột vội vàng chạy đến hỏi han: "Cô à, cô có làm sao không?"
"Chuyện gì vậy?"
Có thể thấy người phụ nữ đó đã vô cùng tức giận, cô nói: "Tôi vừa vào nhà vệ sinh, chỉ có một buồng là không có người, nhưng cái buồng đó lại bị hỏng vòi nước, sau khi ấn tôi bị nước bắn hết lên người rồi! Bà nói xem là chuyện gì đã xảy ra?"
Người phụ nữ vừa nói vừa liên tục lấy khăn lau váy, có vẻ như cô đang cực kì khó chịu.

"Thực sự xin lỗi cô, chúng tôi cũng không biết là nhà vệ sinh lại đột nhiên bị hỏng, công ty chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc này.

Chuyện này đã khiến cô cảm thấy phiền phức rồi, thực sự xin lỗi cô..." Rất nhanh chóng, sự việc này cũng đến tại bộ phận lễ tân, sau khi hiểu rõ ngọn ngành vấn đề, cô liền vội vàng xin lỗi.

Nhưng người phụ nữ này cũng không khéo nói, cô vào chiếc váy bị nước bắn lên của mình, nổi giận đùng đùng nói: "Xin lỗi là xong sao? Chiếc váy của tôi đã bị bẩn như vậy rồi, chẳng lẽ các người không nên làm gì đó sao?" Truyện App
Thực ra, người phụ nữ đó đã nói quá, chiếc váy của cô đúng là đã bị vài giọt nước bắn lên nhưng nhìn thì không thấy bẩn, cũng không phải là nước tiểu hay gì.

Trước sự kích động của người phụ nữ, nhân viên lễ tân cũng bắt đầu bối rối, Triệu Mai Hương ở bên cạnh không thể chịu đựng được nữa mà nhướng mày nói: "Cô này, chiếc váy này của cô chỉ bị dính một chút nước mà thôi, cũng không có chuyện gì to tát, nếu vậy thì...bỏ qua đi được không?"
"Bỏ qua sao? Bà có biết chiếc váy của tôi đáng giá bao nhiêu tiền không? Bây giờ do các người mà bị ướt, vậy mà bà có thể bảo tôi bỏ qua sao?" Người phụ nữ đáp lại vưới vẻ hung hăng.

Triệu Mai Hương cũng không phải là người khéo nói, nghe thấy người phụ nữ kia nói giọng không thiện chí, cũng bắt đầu nóng nảy nhưng cuối cùng bà cũng kiềm chế được sự tức giận, nói với vẻ rất nhẫn nhịn: "Vậy bây giờ cô muốn xử lý như thế nào?"
"Đương nhiên là tôi muốn đền tiền rồi!"
"Đền tiền sao? Chỉ là vài giọt nước thôi mà, cô muốn bao nhiêu tiền?"Triệu Mai Hương tức giận đến mức run lên.

Lâm Minh Quang thấy vậy, liền vội vàng trấn an: "Bà xã, bà hãy bớt giận, đây là vị khách quan trọng của Lâm Tâm Di, vuốt mặt thì phải nể mũi, nhất định không được để Lâm Tâm Di phải khó xử."
Tuy rằng Triệu Mai Hương vẫn chưa nguôi giận nhưng bà cũng không làm ầm lên nữa.

Lúc này Lâm Minh Quang mới thở phào nhẹ nhõm, liền hỏi người phụ nữ đó: "Chào cô, kho tôi hỏi chúng tôi phải bồi thường như thế nào nhỉ?"
"Một tỉ rưỡi!" Người phụ nữ cười nhếch mép.

Cái gì cơ?
Tất cả mọi người đều bất ngờ trước lời của người phụ nữ đó, chỉ có vài giọt nước mà bắt người ta bồi thưởng đến một tỉ rưỡi, tại sao cô không đi chết luôn đi?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui