Có Chồng Là Thần Y


Diệp khuynh Thành không phải là tên nhãi con bình thường, hắn ta cũng có võ công, hắn ta cũng biết y thuật, nhưng dù ngay cả như vậy, hắn vẫn về sức mạnh mà Sở Quốc Thiên phóng ra làm cho kinh sợ.

Cảm thấy không khí trong lồng ngực càng lúc càng ít đi, hắn ta muốn vùng vẫy, nhưng cho dù hắn ta có cổ gắng sức như thế nào, cũng không hề có bất cứ hiệu quả gì, tay của sở Thiên giống như dòng một kìm sắt, kìm chặt lấy hắn ta.

Tất cả mọi người đều trở nên ngơ ngác, phân họ nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến Sở Quốc Thiên lại mạnh đến như vậy, cho dù là đạn cũng không làm bị thương được anh.

Không những là những người trên mặt đất, màn cây cả đám người Vương Triều ở trên chiến cơ đến cùng với Sở Quốc Thiênhiên kinh ngạc như vậy, anh cho rằng bản thân đã quá xem trọng Sở Quốc Thiên, Nhưng sau khi nhìn thấy vừa nãy Sở Quốc Thiên nhẹ nhàng tránh đạn, tháng mấy tiếc bản thân hóa ra đã xem thường Sở Quốc Thiên...!Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Sợ Thiên khung hề quan tâm đến sự kinh ngạc của mọi người, anh nhìn thấy Diệp Khuynh Thành công hề có ý gì và giao ra huyền chi ngàn năm và long huyết, nên đã lạnh giọng nói: "Nếu như để cho bản thân tôi tự lấy, vậy thì anh sẽ không có kết cục gì tốt đẹp đâu."
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên sắp xong đến chỗ tay mình, Diệp Khuynh Thành thất sắc, hắn ta cật lực cầu cứu: "Lão Lý, cứu mạng!"
Hắn ta vừa dứt lời, không trung trong chớp mắt đã vang lên tiếng động, chị thấy một ông già mặc áo xanh nhanh chóng xong về phía hai người, trầm giọng hát lên: "Thằng nhóc này, mau thả cậu chủ Diệp ra."
Thiên không hề thấy kỳ lạ với sự xuất hiện của ông già đó, anh nhếch môi, điềm tĩnh nói: "cuối cùng ông cũng không nỡ mà đã xuất hiện ư?"

"Cậu đã phát hiện ra tôi từ lâu rồi sao?" Ánh mắt ông già hiện nay sự kinh ngạc.

Sở Quốc Thiên cười mà không nói.

Lão Lý cũng không có ý nói thêm về điều này, ông ta nhìn thấy Diệp Khuynh Thành bị Sở Quốc Thiên kìm chặt đến sắp chết, nói tiếp: "Đó là đồ của nhà họ Diệp, cậu không thể động đến cậu chủ Diệp, hãy thả cậu ấy ra."
"Nếu như tôi không đồng ý thì sao?" Sở Quốc Thiên nói, tay càng siết chặt.

Nhưng lão lý chỉ lắc đầu cười nhẹ, nói: "Nếu đã như vậy, vậy thì đừng trách lão phu ta ỷ lớn hiếp nhỏ."
Vừa nói ông ta vừa bày ra tư thế.

"Chờ chút!"
Ai biết được đột nhiên Sở Quốc Thiên lại nói một câu.

"Tên nhóc, bây giờ cậu hối hận còn kịp, dù sao đi chăng nữa với lão phụ tôi giết chết cậu cũng chẳng có cảm giác thành tựu gì."
"Không, ông nghĩ nhiều rồi."
Nhưng Sở Quốc Thiên đã lắc đầu, nói: "Tôi chỉ chê từng người lên quá phiền phức, muốn hỏi là ngoài ông ra thì còn ai muốn lên nữa không?"
"Láo xược!"
Lời của Sở Quốc Thiên đã khiến cho Lão Lí tức điên, ông ta lạnh giọng nói: "Tên nhóc, cậu giỏi hơn nhiều so với thống lĩnh, nhưng cậu đã quá tự tin, chẳng lẽ cậu không biết câu núi cao còn có núi cao hơn hay sao?"
"Cậu mới bao tuổi mà dám nói những lời này?"
"Tên nhóc, mày tốt nhất nên nghĩ làm sao sống sót dưới tay Lão Lý..."

Lời của Lão Lý cũng đã kích động những người khác, bàn thờ thật sự có phải là đối thủ của Sở Quốc Thiên, nhưng vô cùng tin tưởng vào thân thủ của Lão Lý.

Bởi vì bọn họ biết, Lão Lý là cái bóng của Diệp Khuynh Thành, cũng là cao thủ của nhà họ Diệp, có ông ta đây, cho dù là Sở Quốc Thiên có tài giỏi đến đâu, chỉ cần Lão Lý tức giận, hắn cũng sẽ bại trận nơi đây.

Diệp Khuynh Thành rất nhanh đã bị siết đến ngột thở, nhưng sắc mặt lúc này của hắn vẫn rất đắc ý, nói: "Tên họ Sở, mày mau thả bản thiếu gia ra, nếu không chờ một lát nữa ngươi sẽ sống không bằng chết!"
Sở Quốc Thiên không hề quan tâm đến Diệp Khuynh Thành, anh tiện tay ném hắn ta ra phía sau, thấy vẫn chưa có ai ra tay, liền nói với Lão Lý: "Nắm bắt thời gian đi, tôi cho ông cơ hội ra tay trước đó!"
"Tên nhóc ngông cuồng!” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Lão Lý nghe thấy âm thanh này, cuối cùng cũng không còn ngạo mạn nữa, sau một tiếng hét lớn, ông ta xông mạnh về phía Sở Quốc Thiên.

Động tác của ông ta vô cùng nhanh, vốn không phải là tốc độ của ông già bảy mươi tuổi, thậm chí trong sự chuyển động của ông, còn ẩn hiện tiếng xé của gió.

"Phách Sơn Chưởng!"
Hai tay Lão Lý tích sức mạnh lại, đôi tay giống như hai thanh thép lớn đập thẳng vào Sở Quốc Thiên.

"Đến rất tốt."

Sở Quốc Thiên nhìn thấy cảnh này, cũng thầm tán thưởng một câu, sau đó lùi về phí sau, tung ra một chưởng.

"Bùm" một tiếng, chỉ thấy Lão Lý biến sắc, sau đó không nhịn được mà thổ huyết, lùi mạnh về phía sau.

"Lão Lý, cẩn thận!” Diệp Khuynh Thành trố mắt nhìn, hắn ta đã nhìn thấy Sở Quốc Thiên đang phản kích lại Lão Lý.

“Mày dám!”
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên đang phản kích lại mình, cơn giận trong lòng Lão Lý bùng phát, ông ta tiếp tục xuất ra

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận