Yên Kinh, trang viên nhà họ Sở.
Trong một ngôi biệt thự được trang hoàng lộng lẫy.
Mấy người đàn ông nâng cốc chạm lỵ, thoải mái đến nỗi không nói nên lời.
Bỗng nhiên, Sở Viêm mặt mũi đỏ bừng nhìn về phía Sở Tuấn Phong ngồi ở vị trí chủ toạ, chân thành mà nói: “Chú Phong, lần này thật sự cảm ơn chủ, nếu không phải chú đến đúng lúc thì có lẽ cái mạng này của cháu cũng không còn nữa rồi, cháu lại càng không thể lập công lao lớn như vậy được, cháu đề nghị mọi người chúng ta cùng kính chú Phong một ly nào!” “Nào!” “Cụng ly!”
Một đám con cháu nói xong thì uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Song, Sở Tuấn Phong chỉ uống một ngụm nhỏ rồi buông chén rượu, đạm mạc nói: “Chú biết các cháu đều vui vẻ cùng kích động, nhưng các cháu nên biết đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Sở Quốc Thiên, thần y họ Sở của Công ty hữu hạn Y dược Thanh Di cũng không phải là một khúc xương dễ gặm, lần trước các cháu cũng thấy rồi đó, chờ sau khi nhà họ Sở chúng ta mở rộng “Thanh Phế Linh” đến khắp cả nước thì mới xem như có thể thật sự báo được thù cho Sở Viêm, hiểu chưa?" “Chú Phong nói có lý, vẫn là chủ hiểu biết rộng rãi ạ!” Sở Viêm như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lại kính Sở Tuấn Phong thêm một chén rượu.
Những người khác đang muốn cầm chén rượu lên, nào biết đúng lúc này một làn gió thổi hương thơm tới, một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt bọn họ.
“A, mọi người đều đang ăn rồi sao?” Cô gái nói xong thì tự mình tìm ngồi xuống.
Mọi người sửng sốt, sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái, ai nấy đều run lên.
“Cô Anh Ngọc?
Tất cả mọi người kinh ngạc hô lên một tiếng.
Cho dù là Sở Tuấn Phong cũng không khỏi lên tiếng chào hỏi: “Anh Ngọc, cháu cũng tới sao?” “Đây không phải điều rất rõ ràng à?” Sở Anh Ngọc cũng không buồn liếc nhìn Sở Tuấn Phong lấy một cái, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.
Sở Tuấn Phong cũng không cảm thấy có gì không vui, tuy rằng ông ta cũng coi như là bậc cha chủ của Sở Anh Ngọc nhưng ông ta lại là chi thứ mà thôi, không phải dòng chính của nhà họ Sở, cho nên địa vị của ông ta ở nhà họ Sở kém Sở Anh Ngọc rất nhiều.
Ngay khi bầu không khí trở nên xấu hổ một lần nữa, bỗng nhiên Sở Anh Ngọc liếc mắt thản nhiên nói: “Chú Phong, hôm nay tôi đến đây để thay mặt dòng họ báo cho chủ một nhiệm vụ.
“Làm nhiệm vụ gì?” Sở Tuấn Phong ngồi thẳng người, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Hoan Châu, Công ty hữu hạn Y dược Thanh Di
Sở Anh Ngọc nói xong bèn lấy một tập tài liệu ra, đưa cho Sở Tuấn Phong: “Mệnh lệnh của gia tộc, hạn cho chú nội trong vòng ba ngày phải lấy được Công ty hữu hạn Y dược Thanh Di, hơn nữa còn muốn thần y Sở quy phục nhà họ Sở chúng ta!”
Lúc Sở Anh Ngọc nói đến đây, trong mắt cô ta tràn đầy hận thù, bởi vì cô ta nhớ tới lần mà Sở Quốc Thiên ức hiếp mình ở nhà họ Hoàng lần trước, hận không để băm vằm anh ra thành trăm mảnh.
Sở Tuấn Phong nhìn tài liệu, lại lập tức nhìn về phía Sở Anh Ngọc: “Anh Ngọc, không phải cháu cũng muốn đi cùng chủ đấy chứ?” “Đúng vậy.” “Vậy đi thôi, chúng ta đi ngay bây giờ!” Sở Tuấn Phong vui vẻ, ông ta nói xong liền đứng dậy.
Vốn dĩ ông ta vẫn còn hơi đau đầu không biết nên khuyên nhủ thần y Sở như thế nào, nhưng lúc này đã có công chúa của nhà họ Sở làm hậu thuẫn, ông ta lập tức không còn lo lắng điều gì nữa.
Theo đà phát triển nhanh chóng của “Thanh Phế Linh” trên thị trường, giá thị trường của các tập đoàn y dược của nhà họ Sở cũng nước lên thì thuyền lên, đạt đến mức độ khủng bố.
“Thanh Phế Linh” rất hiệu quả!
Đây căn bản không phải là thuốc hay trị phổi, đây chính là thuốc tiên có thể chữa khỏi bệnh phổi hoàn toàn
Mọi người đều biết dù thế nào bệnh ung thư cũng là vấn đề khó khăn của y học, nhưng điều không ai có thể nghĩ tới chính là “Thanh Phế Linh” có hiệu quả rất rõ ràng đối với bệnh ung thư phổi.
Sau khi càng nhiều người bị ung thư phổi dùng “Thanh Phế Linh”, thuốc đến bệnh đi, thuốc này lập tức được cả xã hội chú ý.
Cho dù là Hiệp hội Y học Quốc tế cũng đặc biệt coi trọng.
Monica nhận được tin tức này thì lập tức liên hệ với Sở Quốc Thiên, bởi vì cô ta thật sự khó có thể tưởng tượng trên đời này lại có người còn giỏi hơn cả Sở Quốc Thiên.
Chẳng qua Sở Quốc Thiên không cho cô ta nhiều tin tức, còn nói cô ta không cần hỏi nhiều làm gì.
Monica không ngốc, tuy rằng Sở Quốc Thiên không nói nhiều nhưng trong vài lời nói của Sở Quốc Thiên, cô ta lập tức đoán được điều mà anh không muốn người khác biết.
Chạng vạng, trong văn phòng chủ tịch Công ty Hữu hạn Y dược Thiên Di.
Lúc này Sở Quốc Thiên đang yên tĩnh đứng ở trước cửa sổ sát đất, thất thần nhìn dòng ngựa xe như nước chạy ngoài cửa sổ.
ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nha*nh nhất
Bỗng nhiên, tiếng chuông di động vang lên dồn dập.
“Bố ơi, trời đã tối rồi, sao bố vẫn chưa về nhà ăn cơm a?” Vừa nhấc máy, giọng nói ngọt ngào của Bảo Nhi lập tức truyền đến tại anh.
Sở Quốc Thiên nhếch môi, lộ ra nụ cười yêu chiều, anh vẫn còn chưa kịp trả lời thì lại nghe được giọng nói trách cứ của Triệu Mai Hương.
“Bảo Nhi, cháu làm gì đấy? Ai cho cháu gọi điện cho cậu ta, bà nói cho cháu biết này, bố cháu là một kẻ vô dụng, ngay cả tiền học phí của cháu mà nó cũng không kiếm được, cháu không cần gọi nó là bố làm gì hết, mau đến đây ăn cơm đi!” “Hu hu...!Bố không phải kẻ vô dụng, bố là người bố tốt nhất trên đời, cháu muốn bố cơ...!Bảo Nhi nghe thấy bà ngoại nói vậy, lập tức khóc rống lên.
Trong lòng Lâm Thanh Di chua xót tê rần, vội vàng ôm
Bảo Nhi lên, an ủi nói: “Bảo Nhi không khóc, mẹ ôm Bảo
Nhi, con cũng đừng nghe bà ngoại nói bừa!”
Chợt, cô lại quay sang nói với Triệu Mai Hương: “Mẹ, mẹ hơi quá đáng rồi đấy, sao mẹ lại nói như vậy trước mặt Bảo Nhi?” “Mẹ..
Triệu Mai Hương muốn phản bác theo bản năng, nhưng khi đón nhận ánh mắt phẫn nộ của Lâm Thanh Di, bà ta chỉ có thể ngượng ngùng nuốt lời định nói lại, cúi đầu ăn cơm.
Lâm Thanh Di thấy thế, lúc này mới cầm điện thoại hỏi Sở Quốc Thiên: “Anh...!Bây giờ anh có về nhà ăn cơm không?” “Không đâu, anh ở lại làm việc.
Sở Quốc Thiên khàn khàn trả lời.
May mắn là có Lâm Thanh Di ở nhà, nếu không anh thật lo lắng Triệu Mai Dương sẽ dạy Bảo Nhi thành cái dạng gì, tưởng tượng nếu mình thật sự phải rời khỏi Bảo Nhi, anh thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Giống như cảm nhận được sự cô đơn trong lời nói của Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di dừng vài giây rồi ảnh nảy nói: “Xin lỗi anh, mẹ em không cố ý đâu, Bảo Nhi anh cứ yên tâm, dù sau này hai ta như thế nào, con bé cũng sẽ không có một chút ấn tượng không tốt nào về anh cả.” “Cảm ơn em rất nhiều!” Trong lòng Sở Quốc Thiên ấm áp, dịu dàng trả lời một câu
Sau đó, Lâm Thanh Di kết thúc cuộc gọi, lúc cô ôm Bảo Nhi quay về bàn cơm, bỗng nhiên Lâm Minh Quang như nhớ tới cái gì, lên tiếng hỏi: "Thanh Di, gần đây con và chủ tịch Sở tiến triển thế nào?”
Nghe nói như thế, mắt Triệu Mai Hương lập tức sáng lên, dùng ánh mắt sáng quắc như thế nhìn chăm chăm Lâm Thanh Di.