Cụ bà này không phải là người xa lạ, đây chính là bà nội của Lâm Thanh Di, bà cụ Trịnh.
Lúc này tình trạng của bà cụ đang cực kỳ không tốt, nằm trên cảng thỉnh thoảng: ho khan vài tiếng, có vẻ cực kỳ đau đớn, ở bên cạnh bà ta, ngoại trừ nhân viên y tế ra, còn có một đám con cháu nhà họ Lâm nữa chứ.
Thậm chí, Sở Quốc Thiên còn nhìn thấy cả nhà Lâm
Thanh Di đều tới, chỉ là không thấy Bảo Nhi đấu.
Nhìn bộ dáng thống khổ không chịu nổi của bà nội, trong mắt Lâm Thanh Di hiện lên vẻ đau lòng, cô muốn lên chăm sóc bà cụ, nhưng Triệu Mai Hương lại nhanh tay ngăn cản cô lại.
“Bác sĩ đầu, chết hể ở nơi nào rồi?” Lâm Văn Sang thấy còn chưa có bác sĩ tới trị liệu cho bà cụ, nhất thời gào giọng mắng.
Mà sau khi Lâm Văn Sang kêu lên, rất nhanh có một bác sĩ chạy tới, khi bác sĩ phát hiện bệnh tình của bà cụ so với tình huống bình thường thì còn nghiêm trọng hơn, nhất thời trầm giọng hỏi: “Bà cụ có những biểu hiện gì?” “Bác sĩ, tôi...!chúng tôi cũng không biết nguyên nhân gì, ngài mau xem giúp chúng tôi đi?” Lâm Minh Hải nghe vậy, ánh mắt né tránh trả lời câu hỏi.
Vốn dĩ bọn họ chính là bác sĩ, hơn nữa còn có bệnh viện thuộc về mình, nào biết bây giờ lại chật vật tới mức như vậy, đang lúc bà cụ sinh bệnh mà còn phải tốn rất nhiều công sức đưa đến Y Đạo Môn.
Bác sĩ sửng sốt, khi nhìn thấy ánh mắt né tránh của Lâm Minh Hải, sắc mặt bác sĩ lập tức trầm xuống, nghiêm túc nói: “Phiền anh nói rõ ràng tình huống của bệnh nhân, nếu không sẽ chỉ làm cho bệnh nhân càng thêm đau đớn mà thôi, hơn nữa tôi cần phải nhắc nhở anh một chút, Y Đạo Môn này không phải bệnh viện, chúng tôi không có nghĩa vụ phải chữa trị cho các người, nếu bệnh nhân xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm!”
Mọi người nghe vậy, nhất thời trong lòng trầm xuống,
Thấy không ai trả lời, bác sĩ càng tức giận hơn: “Các người còn muốn chữa bệnh nữa hay không, muốn điều trị tiếp thì mau nói, không cần chữa bệnh thì tôi sẽ đi!” “Nói đi!”
Mắt thấy bác sĩ quả thật muốn đi, Lâm Hiểu My nhất thời nóng nảy, cô ta liên tục bắn như súng liên thanh: “Bác sĩ, ngài đừng tức giận, kỳ thật bà nội tôi cũng bị di chứng của “Thanh Phế Linh” ảnh hưởng, chẳng qua bản thân chúng tôi cũng là gia đình có truyền thống y học Trung Quốc, sau khi bà nội xuất hiện di chứng, trước tiên chúng tôi đã cho bà tiêm thuốc rồi uống thuốc, nhưng không nghĩ tới bệnh tình sẽ càng ngày càng nặng như vậy...!“Tiêm thuốc? Cho thuốc uống?” Bác sĩ cau mày, giận dữ quát lên: “Các người đều là bác sĩ, thế mà sao lại có thể điều trị bừa bãi trước khi tìm hiểu kĩ càng về tình trạng cụ thể của bệnh nhân như thế được, trong trường hợp bệnh nhân có điều gì đó không ổn, các người có thể chịu trách nhiệm được sao?”
Sắc mặt mọi người trong nhà họ Lâm cứng đờ, nhưng không đợi bọn họ nói cái gì, lại nghe thấy bác sĩ tiếp tục nói: “Tình huống của bệnh nhân bây giờ tương đối nghiêm trọng, tôi cũng không chắc có thể chữa khỏi hay không, như vậy đi, chúng ta trước tiên đưa bệnh nhân đến phòng bệnh nghỉ ngơi, tôi lập tức đi mời ông Triệu Triệu Thiên Hoằng hoặc ông Vương Vương Trạch đích thân tới điều tri!”
Bác sĩ nói xong thì ra hiệu cho hai nhân viên y tế đưa bà cụ vào phòng bệnh, Lâm Hiểu My thấy thế, cô ta không khỏi vội vàng hỏi: “Bác sĩ, Ông Triệu cần bao lâu để tới đây?” “Tôi cũng không rõ lắm, bây giờ có quá nhiều bệnh nhân, mấy người ông Triệu cho dù phân thân thì cũng không cách nào làm kịp cho nổi, chỉ là tôi sẽ cố gắng hết sức để mời bọn họ tới xem cho các người trước.
Bác sĩ bớt thời gian trả lời một câu.
“Cố gắng hết sức sao?”
Lời của bác sĩ vừa nói ra, chú ba Lâm Minh Phúc nhất thời bùng nổ lửa giận: “Rốt cuộc các người có thể điều trị được không? Bây giờ tình huống của mẹ tôi nghiêm trọng như vậy, nếu là bởi vì các người làm chậm trễ bệnh tình, ai chịu trách nhiệm được đây?”
Dường như bác sĩ cũng không phải là người có tính khí tốt, anh ấy nghe được lời này thì lập tức xoay người nhìn về phía Lâm Minh Phúc nói: “Thưa ông, tôi nhắc lại một lần nữa, nơi này không phải bệnh viện, không có nghĩa vụ nhất định phải cứu bệnh nhân cho các người, không thấy ở trong toàn bộ Y Đạo Môn này đều là bệnh nhân đến xin chữa bệnh sao? Các người vừa mới tới đã muốn cho nhóm người ông Triệu chữa trị, có phải quá coi trọng bản thân mình rồi hay không?” “Anh...!Thái độ này của anh là như thế nào đây?” Lâm Minh Phúc làm sao chịu được giọng điệu này, lúc này ông ta đang giận dữ trừng mắt nhìn bác sĩ, giống như nếu bác sĩ không nói chuyện cho lễ phép vào thì ông ta sẽ lập tức động thủ vậy.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Тгuу*eлAРP.cом
Lâm Hiểu My ở một bên thấy thế, vội vàng kéo ông ta lại khuyên nhủ: “Chú ba, chú cứ nói ít một câu đi, trước tiên đưa bà nội đến phòng bệnh yêu cầu đã...!
Lâm Minh Phúc nghe vậy, lúc này mới chịu thôi, tuy bác sĩ tính tình không tốt, nhưng cũng không dám trì hoãn nhiều, thấy mọi người nhà họ Lâm đều dừng lại, tiếp tục dẫn bọn họ chạy về phía phòng bệnh.
Toàn bộ quá trình Sở Quốc Thiên đều chứng kiến tất cả những chuyện này, khi Lâm Hiểu My nói bọn họ đã tự điều trị cho bà cụ, anh đoán ngay được nhất định là Lâm Minh Hải lại tự cho là đúng sử dụng tài nghệ gà mờ trên quyển “Thanh Tự Kinh”, lúc này mới làm cho bệnh tình của bà cụ càng trầm trọng hơn.
Nếu con cháu nhà họ Lâm có thể sửa đổi tính cách của mình thì có lẽ anh còn có thể tự mình ra tay, nhưng vừa rồi anh đã nhìn thấy bố con Lâm Minh Hải vẫn như cũ một bộ dáng tự cao tự đại, nhìn dáng vẻ ta đây tài trí hơn người đó của bọn họ khiến anh nhất thời mất đi hứng thú Lắc đầu, Sở Quốc Thiên đang định rời đi, vậy mà anh vừa nhấc chân lên, giọng nói quen thuộc bỗng truyền vào trong tai anh.
“Anh rể, có phải là anh đấy không?”
Sở Quốc Thiên dừng lại một chút, anh không cần quay đầu lại cũng đã nghe ra là Lâm Uyển Vy, ngay khi anh đang nghĩ xem mình có nên xoay người lại không, nào biết Lâm Uyển Vy lại nhanh chóng chạy về phía anh, lần thứ hai gọi một câu anh rể.
Sở Quốc Thiên bất đắc dĩ đành phải quay đầu nhìn về phía Lâm Uyển Vy, nhưng không đợi anh nói chuyện, giọng nói khác càng thêm quen thuộc lại vang lên: “Sở Quốc Thiên, sao anh lại ở đây?”.