**********
Chương 412: Hối hận
Theo sau tiếng quát mắng giận dữ, đám người bên ngoài phòng bệnh nhanh chóng bị một nhóm vệ sĩ tách ra, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn được một người đàn ông trông giống quản gia đẩy đến.
Mà người vừa mới quát lên lúc nãy không ai khác chính là vị quản gia này.
Nhìn thấy đám người kia mắng chửi người xong lập tức muốn bỏ đi, cho dù là Triệu Mai Hương hay là những người khác của nhà họ Lâm đều nổi giận đùng đùng.
“Mấy người đứng lại!” “Mắng người xong liền muốn bỏ chạy, nào có việc gì dễ dàng như thế chứ?” “Mấy người biết chúng tôi là ai không? ỷ vào mình có vài tên vệ sĩ thì nghĩ mình ghê gớm lắm sao? Biết điều thì mau chóng xin lỗi đi!”
Nghe được những lời của Triệu Mai Hương và đảm người nhà họ Lâm, sắc mặt ông quản gia kia tức khắc trầm xuống, ông ta lại lần nữa quát lên: “Một đám điều dân! Đi qua dạy cho bọn họ một bài học đi!” “Vâng!”
Nhận được mệnh lệnh, hai vệ sĩ lập tức bước đến chỗ đám người Triệu Mai Hương, mỗi người ăn ngay một cái bat tai.
Trong phút chốc, mặt của đám người Triệu Mai Hương đỏ ửng, sưng tấy lên.
Bọn họ lau miệng, máu chảy xuống, có thể thấy mấy cái tát vừa rồi không nhẹ chút nào.
Mà một màn này lập tức khiến cho đám người nhà bệnh nhân vây xem xung quanh sợ đến mức ngày người
Ngay cả Lâm Thanh Di và Sở Quốc Thiên cũng không ngờ rằng đám người này vừa mở miệng ra nói đánh người thì thật sự dám ra tay đánh người.
Thấy đám người Triệu Mai Hương bụm mặt không nói lời nào, tên quản gia kia tức khắc hừ lạnh nói: “Một đám điệu dân, nếu không phải vội đưa ông chủ nhà tôi đến tìm Triệu Thiên Hoằng, chúng tôi nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho mấy người như vậy đâu.
Tốt nhất là nên ngoan ngoãn một chút đi!” “A! Tôi liều mạng với ông!”
Nhìn thấy quản gia định đẩy người đàn ông trung niên kia rời khỏi, Triệu Mai Hương đột nhiên hét lên một tiếng rồi như lên cơn điên xông thẳng về phía tên quản gia.
Tuy nhiên bà ta còn chưa kịp đến gần quản gia đã bị đảm vệ sĩ ngăn lại.
Ngay sau đó, vùng bụng dưới của bà ta bị đảm vệ sĩ đạp mạnh không chút thương tiếc, nổi lên cơn đau quằn quại.
“Đậu má chúng mày!" “Lũ chó các người đúng là muốn tìm đường chết mà!”
Nhìn thấy Triệu Mai Hương bị đánh, Lâm Minh Quang và đám con cháu nhà họ Triệu nháy mắt nổ tung, tức giận quát mắng, sau đó lao vào đám vệ sĩ.
Đáng tiếc bọn họ là người bình thường, sao có thể là đối thủ của đảm vệ sĩ này cơ chứ? Chưa đến hai phút, bọn họ đều bị thương, nặng nhẹ gì cũng có
Sở Quốc Thiên thấy thế, ánh mắt trở nên thậm sâu khó lường.
Ngay khi anh chuẩn bị ra tay thì trên hành lang đột nhiên vang lên tiếng quát: “Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Vừa dứt lời, một đoàn người mặc áo blouse trắng xuất hiện trước mắt mọi người, dẫn đầu là một bác sĩ nam còn khá trẻ tuổi, nhưng Sở Quốc Thiên biết anh ta chính là bác sĩ mà Nam Cung Thế muốn giới thiệu, tên là Vương Tuấn Khải.
“Mau thả người ra, nơi đây là bệnh viện chứ không phải là chỗ đến mấy người bày trò náo loạn đầu.
Sau khi Vương Tuấn Khải dẫn đoàn người đến gần liền quát đám vệ sĩ.
Thế nhưng, đảm vệ sĩ kia lại chẳng có chút hành động hay phản ứng gì.
Quản gia thấy thế, thờ ơ hỏi: “Cậu là ai?” “Tôi là Vương Tuấn Khải, là bác sĩ ở đây “Vương Tuấn Khải? Nghe cũng chưa từng nghe thấy, tôi nói cho cậu biết, tôi muốn đưa ông chủ nhà chúng tôi đến tìm Triệu Thiên Hoằng và Vương Trạch, mau chóng gọi bọn họ đến đây tiếp đón chúng tôi!” “Xin lỗi, người bên ông Triệu đều bận cả, không rảnh để đón tiếp mấy người, thêm nữa, nếu hôn nay mấy người còn ở đây làm loạn, gây mất trật tự thì coi chừng bị bệnh viện của chúng tôi kéo vào sổ đen!” Vương Tuấn Khải nói năng với thái độ không kiêu ngạo không xiểm nịnh.
“Làm càn!”
Quản gia nghe thấy vậy, tức khắc nổi giận, nhưng chưa đợi đến ông ta lên tiếng, người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nói: “Trần Quốc, khách khí với người khác một chút.
“Vâng, thưa ngài!”
Quản gia vội lên tiếng, sau đó ông ta bước đến gần Vương Tuấn Khải, thì thầm vào lỗ tai anh ta vài câu.
Ngay khi Vương Tuấn Khải nghe xong, vốn khuôn mặt còn đang chứa đầy sự giận dữ lập tức biến sắc, kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn kia, lắp bắp: “Ông ấy...Ông ấy là “Bác sĩ Vương, thân phận của ngài ấy không thể tiết lộ!” Quản gia kịp thời ngắt lời Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải rùng mình, sau đó lập tức thay đổi thái độ, vươn tay nói: “Mau đưa ngài ấy đi theo tôi!” “Ừ.” Quản gia gật đầu cười rồi đi theo Vương Tuấn
Khải vào bên trong.
Đám con cháu nhà họ Lâm tức giận không thôi, nhưng bọn họ cũng biết ngay cả Vương Tuấn Khải bây giờ cũng phải thay đổi thái độ, hiển nhiên thân phận của nhóm người này không hề đơn giản.
Cập nhật nhan*h nhất trên ТгцyenАРР.cом
Lồng ngực Triệu Mai Hương vì tức giận mà run lên phập phồng, nếu không phải Lâm Minh Quang đứng bên cạnh giữ chặt lấy bà ta, trấn an bà ta, có lẽ bà ta đã xông lên sống mái thêm một lần nữa.
Khi mọi người đều cho rằng chuyện lớn đều hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có thì bất ngờ, một tiếng hét giận dữ đột nhiên vang lên.
“Mấy người đứng lại ngay cho tôi!”
Mọi người nhìn theo tiếng động thì thấy Lâm Thanh Di đang bước đi chỗ quản gia “Sao nào, cô cũng muốn ăn đòn một trận thì mới thoải mãn sao?” Quản gia nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Thanh Di.
“Ông đánh mẹ tôi và người nhà của tôi, tôi không thèm quan tâm bối cảnh nhà ông uy quyền đến chừng này, ngay bây giờ, tôi yêu cầu ông phải lập tức xin lỗi bọn họ!” Lâm Thanh Di tức giận nói.
Tuy bình thường cô không thích những việc làm của mẹ mình nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, cô không thể cứ trơ mắt đứng nhìn mẹ mình bị ức hiếp mà bỏ qua cho thủ phạm được.
“Làm càn, cô thì là cái thá gì, cô có biết tôi là ai không? Muốn tôi xin lỗi đám người để tiện này, suy nghĩ viển vòng!” Quản gia nghe xong lập tức tỏ vẻ khó chịu.
“Ông
Lâm Thanh Di khó thở, cô đang định tiếp tục phân rõ phải trái, nhưng lúc này, Sở Quốc Thiên đột nhiên kéo cô lại.
“Sở Quốc Thiên? Anh đang làm gì vậy? Mau thả tay em ra!” Lâm Thanh Di không ngờ rằng Sở Quốc Thiên thế mà ngăn cản mình, trong lòng lại càng thêm buồn bực.
“Thanh Di, em khoan hãy nhúng tay vào việc này đã cứ giao lại cho anh.
Sở Quốc Thiên dịu dàng nói.
Anh vừa dứt lời, Triệu Mai Hương đứng một bên lập tức bị học cho giận tím cả mặt: “Sở Quốc Thiên, mày thật đúng là một thằng bất lực, đi qua một bên cho bà đây đi, nơi này có chỗ để cho mày nói chuyện sao?”
Không chỉ riêng Triệu Mai Hương mà ngay cả Lâm Thanh Di cũng nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên bằng ánh mắt đầy thất vọng, cô không ngờ rằng Sở Quốc Thiên không những không hỗ trợ mà còn ngăn cản cô nữa chứ.
Trong lúc nhất thời, Lâm Thanh Di thậm chí còn cảm thấy có chút hối hận, hối hận trước đây vì sao cô lại mềm lòng như thế mà giúp đỡ Sở Quốc Thiên hết lần này đến lần khác.
Loại đàn ông này căn bản không đáng được thương hại chút nào!.