“Cậu Sở, tôi hỏi lại cậu một lần nữa, chuyện cậu đánh Thiên Dưỡng bị thương làm sao để giải thích cho nhà họ Long chúng tôi đây?” Ngay lúc mà Long Thiên Dưỡng còn đang suy nghĩ miên man, Long Hải Cung hỏi anh một câu
Nhưng mà, anh cũng không có ngay mặt trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Vương Vũ Huyền đã đến nhà họ Long rồi sao?”
Mọi người sững sờ, thật lâu sau, Long Thiên Dưỡng mới dẫn đầu phản ứng lại, lạnh giọng nói: “Mẹ nó, khó trách lúc trước ở Thanh Phong Môn con nhóc này vẫn luôn bảo vệ cho cậu, thì ra hai người có quan hệ tình cảm.
Tôi coi như cũng rõ ràng rồi, hoá ra là hôm nay anh tới cũng không phải để thỉnh tội, mà là biết Vương Vũ Huyên muốn tới nhà họ Long chúng tôi, cho nên mới tới đây ngăn lại đúng không?”
Lông mi của Sở Quốc Thiên giương lên: “Nghe ý tứ này của anh thì có phải cô ấy vẫn chưa tới đúng không?” “Đúng vậy, dựa theo ước định, cần phải thêm vài ngày nữa Vương Vũ Huyên mới có thể bước chân được vào cửa lớn nhà họ Long chúng tôi, nếu không thì sẽ là điềm xấu.
Cậu Sở à, chẳng lẽ hôm nay cậu thực sự đến đây là vì Vương Vũ Huyên à?” Long Hải Cung tiếp lời nói.
“Ngay từ đầu thì là như thế, nhưng mà bây giờ còn cộng thêm cả chàng trai trẻ tuổi đã bị các người đánh nữa.
Anh ngang nhiên nói.
Nếu như Vương Vũ Huyên còn chưa tới, vậy thì trong lòng anh cũng không cần sốt ruột nữa rồi.
“Ha ha, anh vẫn nên quản tốt bản thân mình trước đi!” Long Thiên Dưỡng cười lạnh.
Anh ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn Long Thiên Dưỡng, anh nói với Long Hải Cung: “Vừa rồi lúc tôi đến nhà họ Long thấy thanh niên kia bị thương rất nặng, nếu như không có tôi ra tay kịp thời, có lẽ bây giờ cậu ấy đã sớm tắt thở rồi.” “Hửm? Thế nhưng lại là cậu chữa trị à? Xem ra mệnh tên nhóc kia vẫn còn quá đỏ đấy.” Long Thiên Dưỡng cười lạnh nói: “Họ Sở kia, không ngại nói thật cho cậu biết, tôi chính là tưởng tên nhóc kia là cậu, cho nên mới phế cậu ta đi.
Tôi thật sự muốn nhìn xem dáng vẻ của cậu lúc bị đánh tàn phế là như thế nào...!“Thì ra là cậu!”
Nghe được những lời mà Long Thiên Dưỡng nói, Vương Trạch vốn còn định dàn xếp ổn thỏa lập tức nổi giận.
Đó chính là cháu ngoại trai của ông ta, cho dù ông ta không muốn gây chuyện, nhưng làm sao có thể không chút đau lòng cho cháu mình được kia chứ?
Anh nhìn thấy dáng vẻ tức đến sùi bọt mép của Vương Trạch, nhẹ giọng nói: “Vương Trạch, ông lui xuống trước đi, chuyện này ông không xử lý được đâu.
Lúc này Long Hải Cung cũng đã khôi phục lại tinh thần, ông ta nhìn chằm chằm vào anh nói: “Cậu Sở, chuyện của Thiên Dưỡng, hình như cậu đã quên cho chúng tôi một lời giải thích thoả đáng hợp lý rồi phải không?” “Nếu như các người buông tha cho Vương Vũ Huyên, bao gồm cả việc cho tôi một lời giải thích thoả đáng về việc đả thương cháu ngoại trai của Vương Trạch, như vậy thì chuyện của Long Thiên Dương, tôi mới có thể chuyện cũ bỏ qua.” Anh bình tĩnh nói.
Lời này vừa ra, toàn trường tĩnh lặng.
Thật lâu sau, một trận tiếng cười đột nhiên vang lên ồn ã trong đại sảnh.
Cập nhật nhan*h nhất trên ТгцyeлАРP.cом
Cho dù là mấy cậu ấm nhà họ Long trước đó không có nói chuyện thì cũng nhịn không được mà liên tục lắc đầu, dường như bọn họ cảm thấy những lời mà anh nói hết sức buồn cười.
Ngoại trừ bọn họ ra thì ngay cả Vương Trạch cũng cảm thấy bối rối.
Phải biết rằng, nhà họ Long chính là thế gia lánh đời, cái mà bọn họ am hiểu không phải y thuật, mà chính là võ cổ truyền.
Cho dù anh có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ lại còn có thể một mình diệt hết một gia tộc đã ẩn mình hay sao?
Ngay lúc sắc mặt Vương Trạch còn đang ngưng trọng, chỉ thấy Long Hải Cung chậm rãi đứng dậy, cười nói: “Có phải cậu Sở đã hiểu lầm lời nói của tôi rồi không? Vừa rồi tôi muốn hỏi chính là chuyện của Thiên Dưỡng, không phải cậu muốn cho chúng tôi một lời giải thích thoả đáng hay sao?”
Nhưng mà anh vẫn như cũ không mặn không nhạt nói: “Bên không nghe rõ chính là các người, những điều nên nói tôi cũng đã nói qua hết rồi.” “Cho nên, ngài Sở, ngài là cơ bản không định cho chúng tôi một lời giải thích thoả đáng có đúng hay không?” Vẻ mặt Long Hải Cung vẫn còn nét tươi cười như cũ.
Đối mặt với việc Long Hải Cung cứ lặp đi lặp lại câu đó không ngừng, anh lập tức dứt khoát nhắm mắt lại không nói nữa.
Long Thiên Dưỡng ở bên cạnh thấy thế, ngay lập tức nổi giận: “Họ Sở kia, bộ anh không nghe thấy lời của bác cả tôi nói hay sao? Mau trả lời đi chứ!”
Đáng tiếc chính là, anh vẫn như cũ không hề trả lời lại.
“Đồ tạp chủng!”
Ánh mắt Long Thiên Dưỡng phát lạnh, sau khi anh ta mắng một câu xong, lập tức chạy về phía anh..