Mắt nhìn nắm đấm của hai người lại một lần nữa giao nhau, đúng lúc này, bóng dáng ông cụ lại đột nhiên biến mất tại chỗ.
Chuyện gì thế này? Tất cả đều kinh ngạc hỗ lên, đợi khi bọn họ bình tĩnh lại thì phát hiện ông cụ từ bao giờ đã xuất hiện sau lưng Sở Quốc Thiên.
Giương đông kích tây ư?
Khi tất cả kịp phản ứng lại đã ngẩn người ra, bọn họ không ngờ rằng ông cụ không những võ công cao cường mà trí tuệ cũng hơn người.
Trong chốc lát, dường như bọn họ nhìn thấy cảnh tượng Sở Quốc Thiên bị đánh bay.
Ngay sau đó nụ cười trên mặt bọn họ cứng đờ lại, bởi vì không biết từ lúc nào nắm đấm của ông cụ đã bị Sở Quốc Thiên vững chắc chặn lại.
Chuyện...!Chuyện này làm sao có thể?
Tất cả người nhà họ Long suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi, một chiêu bất ngờ như thế vậy mà lại bị chặn? Lúc này, không chỉ người nhà họ Long mà ngay cả Lão gia chủ cũng bị Sở Quốc Thiên làm cho kinh ngạc.
Nếu như nói lúc trước ông ta chỉ thăm dò Sở Quốc Thiên một chút, vậy thì bây giờ có thể xem như đã là dùng hết sức, thế nhưng ngay cả như vậy, Sở Quốc Thiên cũng có thể tiếp chiêu được, sao có thể làm được? Ông cụ không thể ngờ Sở Quốc Thiên lại mạnh đến thế, ông ta không suy nghĩ nhiều mà lập tức lại tung một cú đấm cứng rắn và dứt khoát về phía Sở Quốc Thiên.
So với hai nắm đấm lúc trước, nằm đấm này của ông cụ rõ ràng là càng mạnh mẽ càng chỉ mạng hơn, ông ta không tin Sở Quốc Thiên còn có thể chặn được nữa! Đương nhiên, đối mặt với năm đấm dùng hết sức của ông cụ, Sở Quốc Thiên không chỉ dứt khoát không chặn mà ngược lại còn thu nằm đấm của mình cố chấp đối đấu với nắm đấm của ông cụ.
Gì cơ? Trong lòng Lão gia chủ vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy chuyện này nhất định không bình thường.
Thế nhưng khoảng cách giữa hai người lại quá gần, mặc dù trong lòng đầy bất an nhưng không đủ thời gian thu tay lại.
Âm thanh bóp nghẹt lại lần nữa vang lên, nắm đấm dùng hết sức của ông cụ thuận lợi đấm vào bả vai của Sở Quốc Thiên.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là Sở Quốc Thiên vẫn vững vàng đứng đó, không nhúc nhích một bước.
Tất cả đều cứng họng, tất cả đều không nghĩ ra rốt cuộc Sở Quốc Thiên được tạo bởi cái gì, vậy mà ngay cả nắm đấm mạnh nhất của Lão gia chủ cũng không lay chuyển được anh.
Trông thấy Sở Quốc Thiên mặt vẫn không đổi sắc, sắc mặt Lão gia chủ nghiêm trọng đến cực điểm, ông ta phát hiện ra hình như chính mình đã đánh giá thấp Sở Quốc Thiên rồi.
Chỉ dựa vào thực lực ban nãy mà Sở Quốc Thiên thể hiện ra thì không thể là một người bình thường làm được.
“Ông cụ, tôi đã tiếp được ba chiêu của ông rồi, xem ra ông còn không đả thương tôi được.” Đúng lúc này, Sở Quốc Thiên nhẹ nhàng nói một câu.
Nhớ đọc* truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Ông cụ thở phì phò nhưng ngay sau đó đã nhả ra một câu dài: “Tôi thua rồi!” “Không vội, họ Sở tôi đây đã nói rồi, tôi có có thể tiếp ông mười chiêu, ông vẫn còn cơ hội đó." Sở Quốc Thiên lại nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cậu bạn trẻ, tôi thừa nhận cậu phòng thủ tốt hơn tôi nghĩ, nhưng nếu nói là tiếp được mười chiêu thì cũng khinh thường ông cụ này quá nhỉ?” Ông cụ nheo mắt, điềm đạm nói.
“Đúng là khinh thường ông đấy, ông cứ thoải mái mà xông lên.
Không ngờ Sở Quốc Thiên lại không sợ.
Lão gia chủ ngạc nhiên, ông ta vẫn cứ nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên hồi lâu mới lạnh lùng nói tiếp: “Nếu như cậu vừa mạnh lại dũng cảm như thế, vậy thì ông già đây không nhường nữa, xem rốt cuộc cậu mạnh đến mức nào?”
Nói rồi, ông không nói thêm nữa mà sau khi gầm gừ một tiếng thì cùng lúc đó bóng cũng biến mất ngay tại chỗ..