Có Chồng Là Thần Y


Viện trưởng sao?
Mọi người cùng giật mình, liếc mắt nhìn nhau một cái.

Mà lúc này, cửa phòng cấp cứu bị mở ra, một người đàn ông cao lớn tóc bạc trắng bước nhanh vào.

“Viện trưởng, sao ông lại tới đây?” Bác sĩ Vương vội vàng tiến lên hỏi thăm.

“Bác sĩ Vương, tránh ra!” Nào biết được, viện trưởng lại lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi nói.

Trên mặt viện trưởng hiện lên vẻ nghiêm trọng, khiến trong lòng bác sĩ Vương đột ngột bị nhấc lên, anh ta vội vàng giải thích: “Viện trưởng, bây giờ chúng ta đang cứu chữa bệnh nhân, ngay thời điểm quan trọng nhất, nên có chuyên gì thì đợi lát nữa hãy nói được không?” “Bệnh nhân này có vấn đề, bệnh của bà ấy không thể trị được, bây giờ tôi tới chính là muốn chuyển viện cho bà ấy, trước hết cậu cứ tránh ra trước đi.” Viện trưởng trầm giọng nói một câu

Ngay lúc ông ta vừa nói xong thì phía sau lập tức tiến lên mấy người đàn ông, muốn đẩy Dương Nhã Đan ra khỏi phòng cấp cứu.

“Dừng tay!” Sở Quốc Thiên dẫm mạnh lên cái giường bên cạnh, giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ngoài cửa, Lâm Thanh Di cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, vội vã chạy vào hỏi thăm một câu.

Viện trưởng chỉ hờ hững liếc qua Lâm Thanh Di một cái, rồi sau đó ánh mắt lại dừng trên người Sở Quốc Thiên, thản nhiên hỏi: “Câu là ai?" “Người nhà bệnh nhân.

Sở Quốc Thiên trả lời.

“Người nhà bệnh nhân? Ai cho cậu tiến vào đây? Biến nhanh ra bên ngoài đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ ném cậu ra bên ngoài đó!” Viện trưởng đột nhiên hét lớn lên, thái độ vô cùng kiên quyết.

Nhìn thấy một đảm bảo vệ vây xung quanh mình, đôi mắt Sở Quốc Thiên lập tức lạnh lẽo lại, thân hình hơi động lập tức đạp bay mấy người bảo vệ.

“Phản rồi! Người đâu, lập tức báo cảnh sát!” Viện trưởng thấy cảnh này, lập tức nổi giận muốn tím mặt mày.

Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn xem tất cả, lúc này, anh đột nhiên rõ ràng trước đó tại sao Dương Nhã Đan không muốn mình đưa bà ấy tới bệnh viện lớn.


Bác sĩ Vương phản ứng lại, vô cùng khó hiểu hỏi: “Viện trưởng, ông làm cái gì vậy hả? Bây giờ tình hình của bệnh nhân tệ hại như vậy, căn bản chịu không nổi giày vò đâu!” “Im miệng!”
Kết quả anh ta vừa mở miệng nói chuyện thì lập tức bị viện trưởng lạnh giọng quát lớn: “Bác sĩ Vương, cậu chú ý thái độ của mình, cuối cùng cậu là viện trưởng hay tôi mới là viện trưởng, tôi làm việc mà còn cần giải thích với cậu sao?”
Bác sĩ Vương nghẹn một hơi, ngay lúc anh ta chuẩn bị nói thêm cái gì đó thì Sở Quốc Thiên lại lên tiếng: “Bác sĩ Vương, anh không cần nói.” “Tôi...” “Không sao hết, tôi chuyển viện cho bà ấy là được rồi.” Sở Quốc Thiên lạnh nhạt nói.

Anh biết, nếu tiếp tục làm ầm ĩ nữa thì người phía sau nhất định sẽ tới, tới lúc đó, anh không thể công khai thân phận thì sẽ rất phiền phức, mà đối với bệnh tình của
Dương Nhã Đan cũng không có chỗ tốt gì cả.

Cho nên, để cho an toàn, anh chỉ có thể tạm thời lựa chọn thỏa hiệp.

“Coi như cậu biết điều Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАР*Р.cом để ủng hộ team nha!!!
Viện trưởng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục vung tay lên nói: “Người tới, lập tức giúp bệnh nhân hoàn thành thủ tục chuyển viện, đồng thời sau này nếu không có lệnh của tôi, ai cũng không được phép để mấy người này tiến vào đây!” “Vâng, thưa viện trưởng!”
Không bao lâu sau, Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di bị đuổi ra khỏi bệnh viện, mà Dương Nhã Đan lại được nâng lên xe cấp cứu lần nữa.


Vốn cho rằng Dương Nhã Đan thật sự được chuyển viện, dù đưa tới một phòng khám cũng được, kết quả càng khiến hai người nổi giận hơn chính là, xe cấp cứu lái ra khỏi bệnh viện số một xong thì lập tức ném Dương Nhã Đan xuống bên lề đường.

"Khốn nạn mà!”
Dù là Lâm Thanh Di cũng bị kiểu này chọc tức, cô oán giận chửi một câu: "Đám người này đúng là không bằng súc sinh mà, kiểu như bọn chúng có khác gì đao phủ không? Đúng là xem mạng người như cỏ rác mà, em nhất định phải báo cáo bọn chúng.

“Vô dụng thôi!”
Sở Quốc Thiên nghe vậy, cười đắng chát một tiếng nói: “Bây giờ rõ ràng là người nhà họ Dương ra tay, chúng ta không có bối cảnh nên không thể nào cứng rắn được VỚI người ta, bây giờ quan trọng nhất chính là mau đem dì Đan tới phòng khám, rồi sắp xếp lại tình hình vậy”
Trong lòng Lâm Thanh Di tức giận không thôi, chỉ là cô cũng biết trong lòng của Sở Quốc Thiên cũng có chuyện, cô đành gật nhẹ đầu, sau đó muốn gọi một chiếc xe, kết quả lúc này, có mấy chiếc xe van dừng lại bên cạnh họ....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận