Mắt thấy Dương Quốc Khánh cũng rời đi cùng với Sở Quốc Thiên, Dương Hạnh nhất thời vỗ tay nói: “Đều giải tán đi, không có chuyện gì, đừng có lộn xộn ở đây!”
Chẳng qua, mọi người cũng không có nghe lời cô ta, vẫn như cũ đứng tại chỗ, cảnh giác nhìn Sở Quốc Thiên.
“Chị Hạnh, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây?” “Đúng vậy chị Hạnh, thằng nhóc này rốt cuộc là ai?” “Anh ấy là bạn của chị, không nghiêm trọng như mấy người nghĩ đâu, mọi người cũng đừng ầm ĩ lớn chuyện, mau mau giải tán đi.” Dương Hạnh giải thích nói.
Nghe nói như thế, đám người lúc này mới xua tan nghi ngờ trong lòng, dần dần rời khỏi đó.
Dương Hạnh thấy thế, trong lòng đồng thời buông lỏng, liền vội vàng đỡ bà Tiêu từ trên mặt đất đứng lên, cô ta lo lắng hỏi: “Bà Tiêu, bà cảm thấy thế nào?” “Chàng trai này ra tay thật nặng” Bà Tiêu nói một câu ánh mắt rất phức tạp.
“Bà Tiêu, cháu lập tức mời bác sĩ đến khám cho bà.
“Không cần đâu, bà điều tức một lát thì có thể khống chế được, không có chuyện gì đâu.
Nào biết, bà Tiêu lại một câu từ chối.
Bà ấy vừa nói xong, liền chậm rãi chìa hai tay, trên đó, rõ ràng cằm hai cây kim châm cứu dài mảnh, ở dưới ánh mặt trời, tản ra ánh sáng bạc lóe mắt.
“Đây là...!Đồng tử Dương Hạnh co rụt lại, mơ hồ đoán được cái gì đó.
“Chính là chàng trai vừa rồi đâm” Bà Tiêu cũng không có giấu diếm.
Đùng!
Tuy Dương Hạnh đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi chính miệng bà Tiêu nói ra, trong lòng cô ta vẫn là nhịn không được run rẩy.
Cậu Sở vậy mà lại dùng kim châm cứu đậm bà Tiêu, đây...!đây cũng quá lợi hại rồi?
Bên bồn hoa, sau khi Dương Quốc Khánh xác định xung quanh không có người, liền nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, sắc mặt phức tạp nói: “Cậu...!thật sự là Quốc Thiên sao?” “Đúng vậy.
Sở Quốc Thiên biết mình đã dịch dung, Dương Quốc Khánh không có nhận ra mình.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Dương Quốc Khánh trừng rất to, ông ấy hoàn toàn là không tin được mà nói: “Cậu đeo mặt nạ da người sao?”
Chẳng qua, Sở Quốc Thiên cũng không nói những suy nghĩ vô nghĩa đó với Sở Quốc Khánh, anh thản nhiên hỏi: “Ông rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Dương Quốc Khánh sắc mặt cứng đờ, ông ấy chần chờ hỏi: “Quốc Thiên, trong lòng cậu có phải rất khinh thường tôi hay không?” “Không cần hoài nghi, tôi chính là khinh thường ông đấy.” Sở Quốc Thiên nói.
Khóe miệng Dương Quốc Khánh hiện lên vẻ chua xót, ông ấy tự giễu nói: “Quả thực, bất luận là ai thì sau khi biết chuyện của tôi, đều sẽ khinh thường tôi...!"Cho nên, ông tại sao lại hèn nhát đến như vậy?” Sở Quốc Thiên lạnh nhạt nói.
Sở Quốc Thiên nói trắng ra, câu nói của anh giống như một cái búa tạ, hung hằng nên xuống trái tim của Dương Quốc Khánh, sắc mặt ông ấy thoắt xanh thoắt đỏ, vẻ mặt cực kỳ thống khổ nói: “Tôi có thể làm gì bây giờ? Tôi làm sao mà biết tôi lại hèn nhát như vậy, tôi chẳng lẽ không muốn cứu vợ con tôi hay sao? Nhưng tôi có thể sao? Tôi có cơ hội sao?” ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh* nhất
Nhìn thấy bộ dạng Dương Quốc Khánh trở nên điên cuồng giống như bị bệnh tâm thần, Sở Quốc Thiên híp mắt, cũng không tỏ vẻ sốt ruột.
Mà Dương Quốc Khánh thấy Sở Quốc Thiên không nói chuyện, không lâu sau, cũng dần dần bình tĩnh lại, chỉ thấy ông ấy tự châm một điều thuốc, sau khi rít mấy hơi rất mạnh, mới phun ra một đám khói thuốc thật dài.
“Quốc Thiên, thật ra dì Nhã Đan của cậu vốn dĩ sẽ không bị bắt nạt thành như vậy, cô ấy sở dĩ bị dòng họ đuổi đi, chính là bởi vì cô ấy vi phạm tới lợi ích của gia tộc.
Nói xong lời này, Dương Quốc Khánh rốt cuộc cũng nhịn không được nữa chảy xuống hai hàng nước mắt.
Đồng tử Sở Quốc Thiên co rụt lại, anh biết, Dương Quốc Khánh nhất định biết tình hình bên trong, vì thể lên tiếng hỏi: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Đôi mắt của Dương Quốc Khánh không hề có tiêu cự nhìn đẳng trước, sau khi rít hai hơi thuốc theo thói quen, lúc này mới thì thào nói: “Đế Vương...!tổ chức này cậu đã từng nghe thấy chưa?".