Trong lòng Dương Chấn Đông cực kỳ đẳng chát, may mà Sở Quốc Thiên đã đi, sau chuyện này ông cụ chỉ có thể thay mặt nhà họ Dương mà tự mình xin lỗi với Lâm Thanh Di thôi, mong là sẽ hòa hoãn được quan hệ của hai bên.
Trong lúc những người ở đây chìm trong im lặng thì đột nhiên một tiếng "Ầm!" vang lên từ cửa nhà, đến bọn họ cũng thấp thoáng nghe thấy.
"Có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Dương Chấn Nam trầm xuống, ra lệnh: "Hai người đi xuống xem là chuyện gì!"
Lập tức có hai người đứng dậy, nhanh chóng chạy ra cửa.
Dương Chấn Đông cũng nhíu mày, ông cụ chưa kịp nói gì đã cảm nhận được điện thoại trong túi đang rung lên.
Ông cụ lấy ra xem, phát hiện là cuộc gọi từ cháu trai Dương Hạo Phương của mình, không biết tại, cảm nhận di động rung mãi không ngừng, trong lòng ông ấy nảy lên một dự cảm không lành.
Sau cùng, ông cụ vẫn bắt máy.
"Ông nội, chạy mau! Thần y Sở dẫn người xông vào nhà chúng ta!" Dương Hạo Phương nóng nảy hét lên.
"Sao?" Dương Chấn Đông biến sắc, thì thầm hỏi.
"Ông nội, cháu không có thời gian để nói rõ, thần y Sở dẫn một đám người mang súng đạn xông vào, ông đừng để mình bị gì đấy..." Dương Hạo Phương nôn nóng đến độ toát cả mồ hôi lạnh, buộc phải ngắn gọn thuật lại ý của Sở Quốc Thiên, không dám nói linh tinh.
Có súng đạn!
Dương Chấn Đông giật cả mình, nhất thời ngây ra như phỗng.
Ngay lúc này, hai con cháu của nhà họ Dương đi ra thăm dò tình hình lảo đảo chạy về, hoảng sợ hét lớn: "Có kẻ tấn công! Ông Ba, ông Cả, hai ông nhanh nghĩ cách đi ạ, có kẻ xông vào." “Ầm!"
Họ vừa dứt lời thì tất cả mọi người ở đây đều hoảng hốt.
Không ngờ lại có người dám đến nhà họ Dương kiếm chuyện, rốt cuộc là ai mà can đảm như vậy?
Dù nhà họ Dương chỉ là một gia tộc hạng hai tại Yên Kinh nhưng đến cả gia tộc lớn như nhà họ Sở và nhà họ Mạc cũng không dám tùy tiện đánh nhau với họ.
Những người trong phòng nghị sự đều sững sờ, dẫu thế nào họ cũng không ngờ được nhà họ Dương lại xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên, ngoại trừ Dương Chấn Nam.
Suy cho cùng ông cụ vẫn là một trong những người cầm lái của nhà họ Dương, tâm tính thế nào không cần phải bàn, ông ta bình tĩnh nhấp một ngụm trà rồi mới lên tiếng: "Báo cho ban Kỷ Luật trong nhà chúng ta đi, nói họ giải quyết đám người không biết trời cao đất rộng này nhanh nhất có thể " "Rõ, ông Ba!" Cập nh*ật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Sau khi người đó đi sắp xếp, đám con cháu nhà họ Dương mới thở phào.
"Đúng là chuyện lạ năm nào cũng có, có người dám gây chuyện với dòng họ chúng ta!" "Không cần biết chúng là ai, hôm nay nhất định phải trừng trị thật hiêm khắc!" "Đúng thế, cọp không phát uy thì tưởng là mèo bệnh đây mà, hôm nay không trị cho bọn chúng nghe lời thì sau này sao nhà chúng ta yên bình được?" "Phải giết gà dọa khỉ.
"
Nghe thấy đám con cháu phẫn nộ mắng mỏ, Dương Chấn Nam chỉ hờ hững phất tay, nói: "Thôi, những chuyện này tự có người dưới đi làm, chúng ta tiếp tục bàn chuyện đại hội thôi."
Thế là mọi người giữ trật tự, lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình.
Dù sao đến cả ban Kỷ Luật cũng ra tay, người bình thường không thể gây nên sóng gió gì được, chỉ bằng chờ xong xuôi hết mọi chuyện rồi lại đi xem kẻ nào không có mắt dám tới nhà họ Dương tìm chỗ chết.
Lúc này, Dương Chấn Nam phát hiện ra nét mặt của Dương Chấn Đông rất nhợt nhạt, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Anh Cả, anh sao thế?" "À..."
Dương Chấn Đông hoàn hồn, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói: "Em Ba, anh thấy chuyện này không đơn giản vậy đâu, em nên tự đi xem thì hơn....