**********
Chương 521: Mắt không thấy thì lòng cũng không phiền
Ông cụ vừa dứt lời thì cả phòng nghị sự đều im lặng như tờ, sau đó đột nhiên bùng lên một tràng cười lớn.
"Haha, bác Cả đùa gì thế a?" "Đúng đấy ông Cả, ông sợ người ta quá rồi đó...!
Tất cả mọi người đều cảm thấy Dương Chấn Đông đang trống gà hóa cuốc, Dương Quốc Huy cũng không phải ngoại lệ, ông ta cười lạnh: "Bác Cả à, bác hay không quan tâm đến việc trong nhà nhưng chẳng lẽ đến thực lực của nhà chúng ta như thế nào, bác cũng không biết ư? Đó chỉ là một đám ất ơ đến quấy rầy thôi, với thực lực của ban Kỷ Luật thì chẳng phải chỉ giải quyết trong vòng một giây là xong rồi sao?"
Thấy đến bây giờ mà đám người này vẫn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, Dương Chấn Đông tức giận đến mức râu cũng vểnh lên, nhưng dù sao ông cụ vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, cảm giác được cơn đau truyền đến, ông cụ cố nhịn đau, khổ sở nói: "Mấy cậu đã xem lời tôi nói như gió thổi bên tai thì cứ xem như tôi chưa nói gì đi."
Dứt lời, ông cụ im lặng ngồi xuống vị trí của mình.
Dương Chấn Nam bĩu môi, ngay khi ông ta định tiếp tục cuộc họp thì chợt mấy tiếng kêu rên vang lên, thậm chí ông ta còn nghe thấy tiếng hét xin tha hết lần này đến lần khác.
Dương Chấn Nam nhíu mày, nhưng ông ta chưa kịp nói gì thì đột nhiên có một đám người cầm súng xông vào phòng nghị sự, sau đó chiếm đóng tại tất cả các lối ra vào để phòng ngừa có người chạy trốn.
Những nhân vật chủ chốt trong nhà họ Dương giật mình, la toáng lên.
"To gan thật! Chúng mày là ai?" "Người đầu, người đâu! Bắt bọn chúng lại cho tôi!"
Mặc cho bọn họ hét cái gì, ngoài cửa vẫn không có một động tĩnh nào.
Thấy vậy, con ngươi đục ngầu của Dương Chấn Nam co rút lại.
Dương Quốc Huy nhìn chằm chằm vào người cầm đầu, tức giận quát: "Rốt cuộc ai phải chúng mày tới?" Song, những người này không hề đáp lại mà giơ súng trong tay chỉ vào họ, như thể chỉ cần bọn họ động đậy một phát là sẽ nổ súng ngay.
"Lộp bộp, lộp bộp...!
Ngay lúc bầu không khí căng thẳng đến cực điểm thì có mấy tiếng bước chân lớn dần, kèm theo còn có một giọng nói đầy lạnh lùng: "Tò mò về lai lịch của họ lắm à? Không ngại tôi nói cho mọi người nghe chứ?"
Mọi người nghe tiếng, theo phản xạ nhìn về phía người đàn ông đang đến gần.
Sau khi thấy rõ người đó là ai, gương mặt của Dương Chấn Đông càng suy sút hơn.
Bởi đó không phải ai khác, chính là Sở Quốc Thiên sau khi đã dịch dung.
"Mày là ai?" Dương Quốc Huy chất vấn.
"Tôi được gọi là thần y Sở, đến từ Hoan Châu." Sau khi Sở Quốc Thiên đi vào phòng nghị sự, người cầm đầu lập tức cầm một chiếc ghế tới cho anh ngồi.
ТrцуeлАРР.cом tra*ng web cập nhật nhanh nhất
Người này chính là đội trưởng của đội vệ sĩ cấp S thuộc tập đoàn bảo an Cự Lực, trước đây ở khách sạn Hoa Môn, anh ta đã bị Sở Quốc Thiên đạp một cước không bò dậy nổi.
Thật ra anh ta rất mạnh, từ lúc bị Sở Quốc Thiên đá bay, anh ta cực kỳ không cam tâm, luôn muốn đánh thêm một trận nữa với anh.
Dù sao anh ta cũng là một trong những người mạnh nhất tập đoàn Cự Lực, rất tự tin về thực lực của mình, luôn nghĩ rằng do Sở Quốc Thiên đánh lén nên mới đá bay được anh ta.
Nếu không vì đang còn nhiệm vụ, anh ta đã tìm đến Sở Quốc Thiên để báo thù rồi.
Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ mà họ sắp làm khi Sở Quốc Thiên dẫn họ đến nhà họ Dương, trong lòng anh ta không khỏi phấn khích.
Nhà họ Dương cũng không phải thứ vô danh tiểu tốt, bây giờ làm lớn chuyện họ cũng không có vấn đề gì cả, anh ta chỉ muốn xem lát nữa Sở Quốc Thiên sẽ chấm dứt chuyện này như thế nào.
Thầny Sở?
Anh vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng rất nhanh đã có người la lên: "Thì ra là anh!" "Nghe nói anh là người đã chữa cho bác tôi?" Lúc này Dương Quốc Huy cũng lấy lại tinh thần, hỏi một câu rồi đưa mắt về phía Dương Chấn Đông đang ngồi bên trên.
Song, Dương Chấn Đông lại vẫn nhắm mắt như không nghe thấy..