**********
Chương 538: Xé rách mặt
Một lát sau, Viên Duy quay lại.
“Đã đi rồi?” Thượng Vân Minh hỏi.
Viên Duy gật đầu: "Đi rồi.
“Hãy đến hỏi những người theo dõi xung quanh trường Y Đạo Môn xem tình huống bên kia của bọn họ bây giờ thế nào?” “Thưa phó Các chủ, vừa rồi tôi đã đến đó hỏi.
Hiện giờ cả đảm Y Đạo Môn đều bị dọa đến mất hồn mất vía” Viên Duy cười nói.
*ồ?” Thượng Vân Minh cảm thấy buồn cười.
Mọi người cũng bật cười, họ đều nghĩ Y Đạo Môn chẳng qua cũng chỉ có thể.
“Còn thần y Sở thì sao? Phản ứng của cậu ta như thế nào?” “Thần y Sở không hề nói câu nào, cuối cùng lúc đi ra ngoài thì vẻ mặt đen như than đá, nhanh chóng lên xe chạy đi.” Viên Duy nói.
“Xem ra đám người bọn chúng không phải bị dọa mà là bị dọa đến ngu ngốc.
Trương Khải cười và vỗ bàn.
“Rốt cuộc cả đám đều là người trẻ tuổi, đã từng gặp phải chuyện như vậy bao giờ? Tôi thấy thần y Sở đó lúc này đang lẩn trốn ở chỗ nào đó mà khóc gọi mẹ." Bạch Nguyễn Quốc cười nhạo.
Thượng Vân Minh chẳng qua chỉ cười.
Ngay lúc này, một học viên bất ngờ đẩy cửa lớn của phòng khách ra, vẻ mặt lo lắng.
“Phó Các chủ, các thầy ơi, không hay rồi, không hay “Hấp tấp nóng nảy như thế còn ra thể thống gì nữa?” Bạch Nguyễn Quốc không vui nhíu mày.
Thượng Vân Minh ngắt lời đối phương, hỏi: “Sao thế
Tuấn Khoa? Đã xảy ra chuyện gì?” “Là, là Y Đạo Môn.” Người học viên tên Tuấn Khoa kia hoang mang hoảng hốt nói: “Người của Y Đạo Môn bên đó đã đến.
“Cái gì?” Mọi người trong phòng nghe thấy thế thì đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Thượng Vân Minh im lặng suy nghĩ một lát, lập tức hừ lạnh một tiếng: “Phải không, nhưng tới thật nhanh đấy.
Chẳng qua là đến đây cũng rốt, đỡ mất công chúng ta sốt ruột chờ đợi.
Tuấn Khoa, bên đó đến mấy người?” “Không nhiều lắm, khoảng ba bốn người.”
Tuấn Khoa suy nghĩ: “Những người khác nhìn tựa như là bảo vệ, còn người bên trong thì học trò nhận ra, đó chính là thần y Sở với Quách Tiên Nhan bên cạnh cậu ta.
“Vậy còn chờ gì nữa, mau đưa người đến phòng khách ở bên cạnh, tránh để người ta chờ sốt ruột.
Đúng rồi, nhớ phải mang trà lên.” Bạch Nguyễn Quốc căn dặn.
“Vâng, đã hiểu.
Tuấn Khoa lên tiếng trả lời và lập tức muốn rời đi.
“Khoan đã! Không được mang trà lên!” Thượng Vân
Minh bất chợt lên tiếng: “Thậm chí mấy người chúng ta cũng không được đến phòng khách gặp mặt bọn họ.
Mọi người nghe vậy thì có hơi khó hiểu.
“Phó Các chủ, ý của ông là?” “Ý của tôi? Hiện giờ, chúng ta và bọn họ cũng đã ầm ĩ đến mức như vậy, thể diện gì đó có cần thiết nữa hay không?” Nhớ đọc truyện trên* ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Thượng Vân Minh cười lạnh một tiếng: “Lập tức gọi các bảo vệ đến đây và chặn đám người của thần y Sở ở ngoài cửa, đồng thời hãy gọi tất cả các thầy giáo đều đến đây! Đúng rồi đúng rồi, còn mấy lão già kia nữa, phải gọi họ đến luôn, đừng bỏ sót bất kỳ ai!”
Thượng Vân Minh “hừ” một tiếng, cười nói: “Đây không phải thời điểm thích hợp hay sao? Có mấy lão già kia tạo áp lực cho thần y Sở, tôi thật muốn xem thử Y Đạo Môn bọn họ hôm nay muốn cá chết lưới rách với chúng ta hay là muốn cúi đầu xin lỗi tại đây.”
Mọi người nghe vậy thì liên tục gật đầu.
Họ hiểu được Thượng Vân Minh vừa ra tay là muốn trực tiếp dùng một đòn mà đánh ngã Y Đạo Môn hoàn toàn.
“Phó Các chủ, bây giờ học trò sẽ đi làm ngay” Tuấn Khoa nghe vậy thì lập tức chạy ra ngoài.
Thượng Vân Minh và những người khác không nán lại quá lâu, họ lần lượt ra khỏi phòng và đi về phía cổng lớn.
Ngay lúc đó, cả Dược Các đều bùng nổ.
Các học viên đều tập trung đông nghẹt ở cửa, trong đó bao gồm bảo vệ ở nhiều nơi và các thầy giáo của trường.
Trong chốc lát, cả cửa lớn chật ních đầu người, ầm ĩ náo nhiệt.
Xe của Sở Quốc Thiên không tránh được buộc phải dừng lại....