**********
Chương 539: Giằng co
Sở Quốc Thiên ngồi ở ghế sau, nhìn những bảo vệ bên ngoài xếp thành bức tường người.
Những người này đều được huấn luyện chuyên nghiệp, được Dược Các tuyển chọn tỉ mỉ mà mời đến, bảo vệ bình thường hẳn là không thể so sánh được.
“Anh Thiên.
Quách Tiên Nhan nhịn không được quay đầu gọi một tiếng.
Sở Quốc Thiên không nói chuyện, anh im lặng đẩy cửa ra và xuống xe.
Quách Tiên Nhan thấy thế thì vội vàng cùng với mấy người bảo vệ xuống theo, vẻ mặt căng thẳng nhìn trận thế trước mắt.
Mấy người bọn họ chưa từng nghĩ đến sẽ xuất hiện nhiều gương mặt lạ ở Dược Các như thế, trong chớp mắt đã vây kín cổng lớn của Dược Các.
Chỉ liếc mắt nhìn sơ qua cũng thấy khoảng tám trăm, thậm chí cả nghìn người.
“Mọi người hãy tỉnh táo lại, nếu có chuyện gì thì phải mang chủ tịch Sở đi ngay lập tức!” Quách Tiên Nhan khẽ nói với bảo vệ ở bên cạnh.
Sở Quốc Thiên tiến lên từng bước.
Trên mặt anh không có tí cảm xúc, trong đôi mắt chỉ toàn bình tĩnh, nhưng chỉ cần người có tầm quan sát thì sẽ không khó phát hiện ra khí lạnh được chôn sâu trong mắt anh.
“Ôi chao, đây không phải là thần y Sở danh tiếng truyền xa của chúng ta hay sao?” “Chính là cậu ấy.
Tôi còn nghĩ đến thần y Sở được người ta đồn thổi vô cùng kỳ diệu sẽ có bộ dáng ra sao? Thoạt nhìn thì cũng chỉ là hạng bình thường mà thôi." “Chậc, cậu nói chuyện cũng không có giữ ý gì hết? Cậu có thể nói lung tung, y thuật của thần y Sở chúng ta thật sự thâm sâu khó dò, có thể khiến người chết không thể thở được, hơn nữa còn có thể giết người vô hình.
Cẩn thận một khi cậu ta khó chịu một cái thì cậu phải chôn theo đó!” “Ôi trời, lợi hại như vậy, tôi đây rất sợ đó nha.
“Phụt ha ha ha...!
Ở trong biển người, một số học viên không biết trời cao đất rộng phát ra tiếng cười chế nhạo.
Những người đứng xem xung quanh cũng cười lớn.
“Các người.
Quách Tiên Nhan trợn mắt trừng trừng nhìn những người xung quanh, cậu ta nhất thời tức giận đến mực lồng ngực phập phồng không yên, bàn tay đang nắm chặt cũng nổi đầy gân xanh.
Ngay lúc này, đám đông bất chở tách ra chừa một lối đi ở giữa.
Thượng Vân Minh dẫn theo các thầy giáo chậm rãi mà thản nhiên bước ra.
Ngoại trừ các thầy giáo ở nơi này, các thiên tài có địa vị bất phàm hầu như đều đến đông đủ.
Chỉ có điều tất cả mọi người đều nghe được một tin đôn.
Người ta đồn rằng Mộ Dung Kính trước kia không phải là Mộ Dung Kính thật sự, mà là do Sở Quốc Thiên giả dạng.
Tuy rằng không thể xác minh tin đồn này chính xác hay không, nhưng đại đa số người đều cực kỳ tò mò đối với thần y Sở này.
Hôm nay rốt cuộc có thể nhìn thấy bản thân thần y Sở, vài người không hẹn mà cùng cảm khái.
“Vẻ ngoài của anh ấy lại xuất sắc như thế” Cập nhật nhanh *nhất trên ТгцyenАРР.cом
Chẳng biết là do cô gái nào không nhịn được mà cảm khái một câu.
Một đôi mắt hạnh dán chặt vào Sở Quốc Thiên, bất kể thế nào cũng không chịu dời đi.
Trong lòng mấy người cũng tán thành theo.
“Thần y Sở bất ngờ đến đây không biết là vì điều gì?” Thượng Vân Minh cười và tiến lên.
Quách Tiên Nhan “hừ” một tiếng: “Biết rõ còn hỏi!”
Sở Quốc Thiên ý bảo Quách Tiên Nhan không được xúc động.
Anh nâng mắt bình tĩnh nhìn Thượng Vân Minh: “Lần này tôi đến đây chỉ vì muốn tìm một lời giải thích cho việc của Vương Trạch” “Thì ra là như vậy...!
Thượng Vân Minh bày ra điệu bộ bất ngờ bừng tỉnh, ông ta lập tức cười và nói: “Thật xin lỗi thần y Sở, cậu có thể có điều không biết, tôi hẳn phải tự mình đến tận cửa mà giải thích rõ ràng chuyện này, có điều gần đây công việc ở Dược Các bận rộn khiến cho tôi tạm thời quên mất.
Chẳng qua cậu yên tâm, Vương Trạch thật sự xảy ra chuyện ở Dược Các chúng tôi, nên bồi thường như thế nào thì phải bồi thường như thế ấy.
Nếu các người muốn một lời xin lỗi hay điều gì khác, tôi vẫn có thể đồng ý với các người, đồng thời trước đó tôi đã thông báo chuyện này với chính quyền.
Thấy Thượng Vân Minh không có bộ dạng gì sợ hãi, hai mắt của Sở Quốc Thiên bất chợt lạnh đi..