Chỉ cần là người hiểu rõ về đại hội lần này là có thể hiểu được bốn mươi phần trăm mà đối phương nói ra một cách nhẹ nhàng kia mang ý nghĩa gì.
Điều này cùng với tên tuổi của ông ta, thêm cả quyền lực của Dược Các, so với lợi ích phấn đấu đạt được ở đại hội thì cái sau căn bản không thể so sánh được.
Có điều, ông chủ Dược Các thay đổi lối suy nghĩ một chút, nếu đối phương có thể nói ra “bốn mươi phần trăm một cách nhẹ nhàng thoải mái như vậy, vậy thì vẫn còn có thể cò kè mặc cả.
Vì vậy ông ta sẽ không đồng ý một cách dễ dàng.
“Không được, ít nhất cũng phải một nửa!” Ông chủ Dược Các nhướng mày nói.
“Bốn mươi phần trăm!” Chàng trai cười cười nhìn ông chủ Dược Các, đáy mắt lộ ra một tia lạnh lẽo không dễ phát hiện.
Ông chủ Dược Các rõ ràng đã nhận ra cảm xúc biển hóa của đối phương, trong lòng trầm xuống, sau đó cười cười, phất tay.
“Được, bốn mươi phần trăm thì bốn mươi phần trăm.
Nếu cháu ngoại trai đã trực tiếp đưa ra thành ý như vậy, tôi còn cò kè mặc cả với cậu thì cũng không hay lắm!” “Bác trai nói cũng đúng.
Nếu bác đồng ý rồi, vậy thì tiểu bối cháu đây đành phải dùng chén trà này thay rượu, kính bác một lỵ, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ.
Chàng trai trẻ cũng cười, không hề so đo.
Ông chủ Dược Các cười “ha ha” nâng chén trà, không nhìn ra một chút khó chịu nào.
Nhưng đúng vào lúc này, Trương Khải đột nhiên chạy từ ngoài vào, vẻ mặt gấp gáp, cúi người nói thầm bên tại ông chủ Dược Các.
“Ông chủ, không hay rồi, xảy ra việc lớn rồi” “Có chuyện gì? Lẽ nào lại là thần y Sở hay sao?” Ông chủ Dược Các lơ đễnh nói.
Hiện tại Dược Các đã chuẩn bị xong tất cả để đối phó với Y Đạo Môn rồi, bên kia có hành động gì thì bọn họ cũng không cần phải sợ.
Nhưng Trương Khải lại lắc đầu, nói: “Không phải, là gần hai mươi hiệu thuốc ở tỉnh khác của chúng ta không hiểu vì sao đột nhiên bị người khác niêm phong rồi.
Chỗ nào không phối hợp thì lập tức bị đập nát.
Hiện tại căn bản là toàn bộ đều bị hạ lệnh cưỡng chế phong tỏa rồi.” “Cái gì?” Ông chủ Dược Các vô cùng hoảng sợ.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!” Ông ta nhíu chặt lông mày.
Chàng trai trẻ ngồi đối diện vẫn bình thản uống trà, rõ ràng không có chút hứng thú nào với chuyện này.
Ông chủ Dược Các liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó quay đầu hỏi Trương Khải: “Có tra ra được là ai động tay không?” “Vẫn chưa tra ra được.
Đối phương làm việc rất sạch sẽ và dứt khoát, không để lại chút dấu vết nào, chúng ta căn bản không có chỗ xuống tay.
Còn về việc đập phá bảng hiệu của chúng ta đều lấy lí do là vì không vừa lòng với dược phẩm nên đến gây chuyện.
Nhìn thì có vẻ chỉ là một vụ tranh chấp dân sự bình thường mà thôi.
Mà những hiệu thuốc bị niêm phong này cũng toàn dùng lí do chúng ta không có đầy đủ giấy tờ.
Tình huống này chúng ta căn bản không có cách nào giải thích." Cập nhật chương mới nhất tạ*i TгцуenАРР.cом
Trương Khải vô cùng bất đắc dĩ.
Ông chủ Dược Các im lặng không nói gì, chỉ có đôi lông mày nhíu chặt thể hiện rõ tâm trạng nặng nề của ông ta.
Lúc đó lại có người chạy vào.
Người đó chính là Bạch Nguyễn Quốc.
“Ông chủ, ông chủ ơi, có chuyện không hay rồi, lần này thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!”
Bạch Nguyễn Quốc hổn hển chạy tới, còn cách rất xa đã hét lên: “Ông chủ, toàn bộ tài nguyên về dược phẩm của chúng ta bị chặt đứt rồi!” “Cái gì?”
Lần này ông chủ Dược Các không thể giữ bình tĩnh được nữa, giật giọng một câu rồi đứng dậy, nét mặt vô cùng sửng sốt.
Toàn bộ tài nguyên dược phẩm bị chặt đứt rồi?
Đây chính là trực tiếp cầm dao đặt ở yết hầu Dược Các bọn họ, không cho bọn họ một con đường sống nào.
Phải biết rằng Dược Các bọn họ dùng cái gì để có một chỗ đứng ổn định ở đây.
Đó chắc chắn là dược phẩm!
Nếu như không còn dược phẩm nữa, bọn họ phải dùng gì để chống đỡ Dược Các đây?.