“Số lượng dược phẩm mà Dược Các chúng ta cần mỗi ngày vô cùng nhiều, hơn nữa hiệu thuốc còn phải định kỳ cung cấp thuốc cho khách hàng khác nhau với liều lượng và số lượng khác nhau.
Những đơn hàng đó đều có giá trị đến hàng chục tỷ, cũng là một trong những nguồn thu nhập chủ yếu của Dược Các chúng ta.
Nếu như không có nguồn cung cấp dược phẩm, vậy thì tất cả đều hóa thành cát bụi, toàn bộ Dược Các chúng ta cũng xong đời.
Ông chủ, rốt cuộc bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?”
Trương Khải vô cùng gấp gáp, hỏi.
“Đa tra là là có vấn đề gì chưa?” Ông chủ Dược Các cổ gắng khiến mình bình tĩnh lại.
“Đã hỏi rồi, những chỗ cung cấp đó đều nói là dược liệu trong tay bọn họ bị người khác mua với giá gấp ba bốn lần.
Hơn nữa đối phương còn trả hết tiền trong một lần.
Dược liệu cho vài tháng tới đã được đặt trước toàn bộ rồi.”
Bạch Nguyễn Quốc mặt mày trắng bệch.
Ông chủ Dược Các nghe vậy, bất lực ngồi xuống, nhằm chặt hai mắt, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Xem ra có người cố ý không để yên cho Dược Các chúng ta.
Tuy nhiên không chỉ có vậy, sau đó lại có vài người hoang mang gấp gáp chạy tới báo tin, tin sau còn khiến người khác kinh hoàng hơn tin trước, không có tin tức nào là có lợi cho Dược Các.
“Bác trai, có cần cháu giúp gì không?” Chàng trai trẻ chầm chậm hạ chén trà xuống, cười hỏi.
"Không cần! Đây là vấn đề nội bộ của Dược Các chúng tôi, đương nhiên chúng tôi phải tự mình giải quyết.
Hơn nữa tuy rằng việc này xảy ra rất bất ngờ nhưng chắc chắn cái tên thần y Sở kia không tránh khỏi liên quan.
Nếu đã như vậy, một tên thần y Sở mà phải phiền đến các cậu ra tay sao? Thế không phải là khiến người khác chê cười Dược Các chúng tôi à?” Ông chủ Dược Các nghiêm mặt nói.
“Nếu đã vậy, bác trai có tính toán gì chưa?"
Ông chủ Dược Các cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu bọn họ có thể động đến nguồn nguyên liệu của Dược Các chúng tôi, vậy thì chúng tôi cũng có thể làm vậy.
Huống hồ nếu so về nhân mạch và thế lực, Dược Các chúng tôi lại không đọ lại một tên thần y Sở vừa mới vào nghề sao?" “Bác trai, theo cháu thấy cách này không được.
Chàng trai trẻ lắc lắc đầu, lại nói: “Cháu cảm thấy bác nên quan tâm hơn một chút tới vấn đề nhân mạch và nguồn nguyên liệu, tập trung chúng lại một chỗ, sau đó lập tức chuẩn bị cho bọn họ một đòn nặng hơn.
Nghe vậy, ông chủ Dược Các có chút không hiểu lắm nhìn chàng trai, hỏi: "Phong Lâm, cậu...có ý gì? Tập trung vào một chỗ? Cậu muốn nói đến chỗ nào?” “Khám bệnh miễn phí.” Chàng trai nhẹ nhàng như không nói ra bốn chữ này.
Cập nhật* nhanh nhất trên ТгцyenАРР.cом
Nhưng khi bốn chữ này được phát ra, tất cả mọi người xung quanh đều giống như đột nhiên đặt mình vào trong một hầm đá.
Ông chủ Dược Các cũng không phải ngoại lệ, nhưng ông ta lập tức lĩnh hội được ẩn ý bên trong.
“Đúng vậy! Lập tức, lập tức thông báo cho tất cả mọi người tạm dừng hết các hoạt động khám bệnh.
Ngay lập tức!”
Ông ta rống lên một câu, những người còn chưa phục hồi được tinh thần mới giật mình bừng tỉnh, vội vàng lấy điện thoại ra, nên thông báo thì thông báo, nên liên hệ thì liên hệ.
Nhưng chính vào lúc đó, Thượng Vân Minh một nhóm người ào ào xông vào.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của Thượng Vân Minh, trong lòng ông chủ Dược Các lập tức đoán ra có chuyện gì, sắc mặt trầm xuống.
Những người khác cũng vô cùng kinh hãi.
Nhưng không ngờ rằng Thượng Vân Minh lại hét lên: “Ông chủ, hoạt động khám bệnh của chúng ta xảy ra chuyện rồi! Mới vừa rồi có người dẫn theo nhân viên chính phủ trực tiếp đi đến nơi chúng ta có hoạt động khám bệnh, bắt hết thầy thuốc phụ trách khám và chữa bệnh ở đó rồi.
“Vậy dược phẩm thì sao? Có kịp thời tiêu hủy không?”
Ông chủ Dược Các vội vàng hỏi.
“Gần như không kịp ạ, bọn họ đến nhanh mà đi cũng nhanh, căn bản không cho chúng tôi thời gian chuẩn bị
Thượng Vân Minh vô cùng đau khổ..