“Không chỉ có vậy, đoàn đội luật sư của Dương Tử Thu và đoàn đội luật sư của Tần Phong bây giờ đều đã gửi thư tới, tuyên bố rằng khi lên tòa, bọn họ sẽ bảo vệ những người tiêu dùng bị hại một cách vô điều kiện.
Giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Thượng Vân Minh ngẩng đầu một cách cứng nhắc, nhìn về phía ông chủ Dược Các đang không biết nói gì.
“Ông chủ, đây tuyệt đối là do thần y Sở động tay.
Chắc chắn cậu ta muốn báo thù chúng ta đây mà.
Khi đó, trong đầu ông chủ Dược Các là một mảnh trống rỗng, cả người đều hiện lên vẻ mờ mịt.
Ông ta lảo đảo một bước, trực tiếp ngã ngồi xuống sàn nhà, gần như không nhìn ra một chút sức sống nào trên mặt.
Trong một ngày, thời gian còn chưa đến hai mươi tư giờ, thần y Sở đã làm ra đòn phản kích chí mạng nhất với Dược Các bọn họ.
Cho dù thực lực của Dược Các cũng không phải dạng vừa.
Nhưng đối diện với cơn mưa rào rạt này, căn bản không cho bọn họ thời gian để phản kích, cũng không có cách nào nghĩ biện pháp chống đỡ trong thời gian ngắn.
Hơn nữa, đây mới chỉ là bước đầu tiên.
Về sau có lẽ còn có công kích mạnh mẽ đến từ dư luận.
Mà từ đầu đến giờ, việc này đều xảy ra quá mức đột ngột.
Vài giờ tiếp theo, những vấn đề này nhất định sẽ cùng lúc chiếm lĩnh đầu đề các tờ báo lớn và chiếm được sự quan tâm của mọi người.
Một khi phát tán rộng rãi trên mạng, vậy thì thật sự
Dược Các sẽ không có ngày bình yên.
Ông chủ Dược Các chậm rãi nhắm hai mắt lại, biểu cảm nghiêm trọng.
“Bác trai, cháu muốn hỏi lần cuối, bác thật sự không cần sự trợ giúp của cháu sao?” Chàng trai trẻ mân mê miệng chén trà, ý cười ở khóe miệng vẫn không giảm đi.
Lúc này, ông chủ Dược Các cũng không có sức lực từ chối nữa, mà là im lặng thật lâu, sau đó trầm giọng nói: “Điều kiện là gì?” “Lợi ích từ đại hội, bác một phần, cháu chín phần.” Chàng trai kéo kéo khóe miệng.
Ông chủ Dược Các lập tức nắm chặt bàn tay đang đặt ở đầu gối của mình, nhưng ông ta sớm đã đoán ra rồi, cho dù có không vừa lòng như thế nào đi nữa cũng phải nhịn xuống.
“Được, chỉ cần cậu có thể giải quyết hết những chuyện Chàng trai trẻ nghe vậy, bình thản lấy điện thoại của này!" mình ra, nhấn một dãy số.
“Cậu chủ.” Một giọng nói già nua mà vô cùng mạnh mẽ truyền tới.
“Chú Trình, giúp tôi xử lý một chút chuyện về việc khám bệnh miễn phí của Dược Các “Tôi hiểu rồi.”
Chàng trai ngắt điện thoại, sau đó đứng dậy.
“Bác trai, thời gian cũng không còn sớm nữa, cháu cũng nên đi rồi.
Ngày mai còn có hoạt động cháu bắt buộc phải tham gia, vậy nên không làm phiền bác nữa “Tôi tiễn.
" “Không cần.
Cập* nhật nhanh nhất trên ТгцyeлАРP.cом
Chàng trai trẻ cười cười, đánh gãy lời nói của ông chủ Dược Các, phóng khoáng phẩy phẩy tay: “Chỉ cần bác giữ đúng lời hứa của chúng ta, vậy là được.
Nói xong thì rời đi một cách nhanh chóng.
“Ông chủ, cậu Phong Lâm sao lại đột nhiên đến đây thể? Không phải đến đây tìm ông uống trà phẩm hương sao?”
Thượng Vân Minh đi đến, nhìn về phía bóng lưng của Phong Lâm, cảm thấy khó hiểu.
“Ngu ngốc!”
Ông chủ Dược Các hừ lạnh một tiếng: “Nó đến đây là để thừa nước đục thả câu.”
Sở Quốc Thiên ngây người ở công ty cả một ngày, lúc này mới mang theo thân xác mỏi mệt của mình rời đi.
Vốn dĩ anh định ngủ qua đêm ở văn phòng chủ tịch nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quyết định đi về chỗ của Lâm Thanh Di.
Sau khi đổi lại dáng vẻ vốn có của mình, anh vừa đi vào thang máy thì nhận được điện thoại của Lâm Thanh Di.
“Anh đang ở đâu?” Giọng nói của Lâm Thanh Di truyền đến.
Anh bấm thang máy đi xuống: “Định đến chỗ em" "Được, vậy anh đến đây, em chuẩn bị xong quần áo cho anh rồi." Lâm Thanh Di nói, Sở Quốc Thiên không hiểu chuyện gì, gạc nhiên hỏi: "Quần áo? Quần áo gì cơ?” “Anh đến rồi em nói với anh sau.” Giọng nói của Lâm Thanh Di mang theo ý cười, vô cùng thoải mái.
Là gặp được chuyện tốt gì rồi sao?.