**********
Lâm Thanh Di cố hết sức tránh ánh mắt của đối phương, nghiêng người nói một câu: "Vừa hay gặp được người quen nên em nán lại một chút.
Cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau về thôi."
Nói rồi cô kéo tay Sở Quốc Thiên cùng ngồi vào trong xe taxi.
Đúng lúc cô mở cửa xe, chưa kịp bước lên thì cánh tay đang kéo Sở Quốc Thiên bị đối phương nắm ngược lại.
“Sao vậy?” Lâm Thanh Di cau mày hỏi, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Nhìn sắc mặt em có vẻ không ổn?" Sở Quốc Thiên chăm chú nhìn cô.
“Không có gì đâu, chúng ta mau đi thôi." Lâm Thanh Di trốn tránh nói.
"Bỏ ra anh xem!" Sở Quốc Thiên nghiêm mặt, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Di đang vô thức quay mặt di.
"Em không sao, anh đừng...!ôi, em mệt rồi, chúng ta mau về thôi." Lâm Thanh Di không biết nên né câu chất vấn của Sở Quốc Thiên như nào.
Lời nói còn chưa dứt, cơ thể cô theo quán tính đã nằm trọn trong vòng tay của Sở Quốc Thiên, ngay cả bàn tayđang che một bên mặt cũng bị anh nắm lấy, lộ ra một bên mặt đang bị đỏ bừng.
Cả cơ thể Sở Quốc Thiên đang nóng rực bỗng chốc lạnh ngắt lại.
"Đừng...đừng nhìn em." Lâm Thanh Di vội vàng quay mặt không dám nhìn Sở Quốc Thiên, mắt hưởng về một điểm hư vô.
“Em đã nói rõ với bên đó rồi, sau này anh ta sẽ không tới làm phiền em nữa.
Chúng ta đi thôi."
Nói xong, Lâm Thanh Di bước lên xe trước.
Sở Quốc Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, ở bên ngoài xe không biết đang nghĩ điều gì.
“Quốc Thiên, chúng ta đi thôi." Giọng của Lâm Thanh Di truyền tới.
Sau khi trầm lặng một lúc lâu, Sở Quốc Thiên miễn cưỡng lên tiếng: “Em mệt rồi thì về nhà trước đi, anh đi mua một ít thuốc cho em.” "Không cần đâu, bên kia cũng có bán thuốc mà." Lâm Thanh Di từ chối, cô có chút không yên tâm về Sở Quốc Thiên, sợ anh sẽ làm ra chuyện gì quá đáng.
“Anh không yên tâm về thuốc của cửa hàng đó, không tốt không dùng được lâu dài, em cứ về trước đi rồi anh sẽ theo sau.
Mua thuốc tốt tránh để lại sẹo." “Seo?” Chữ cuối cùng mà Sở Quốc Thiên nói đã dọa cômột trận: “Thật vậy sao? Vậy anh đi sớm về sớm nhé " "Um."
Sau khi nhìn thấy xe taxi đi xa dần, khuôn mặt Sở Quốc Thiên bỗng trở nên u ám.
Cho dù anh không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến Mộ Phong Lâm.
Đúng lúc này, điện thoại của anh lại reo lên.
“Dạo này thầy có khỏe không?" Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng của phụ nữ, là Monica.
"Thầy vẫn khoẻ, nhưng Thanh Di vừa xảy ra chút chuyện” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói: “Chắc là có liên quan đến người tên là Mộ Phong Lâm đó.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy." Monica hỏi anh.
“Cụ thể thấy cũng không rõ, nhưng Thanh Di bị đánh" "Đánh phụ nữ ư, tên đó có còn là đàn ông không vậy?
Quá đáng ghét mà" Monica tức giận nói.
“Được rồi, thầy phải đi xử lý việc này một chút, nếu không có chuyện gì thì tắt đây!" Sở Quốc Thiên nói.
“ủy đừng, có chuyện mà.
Là Lewis, anh ta muốn gọi điện cho thấy nhưng ngại gọi trực tiếp, nên nhờ em hỏi thầy có tiên không.” Monica nói.
Sở Quốc Thiên nhìn về hội quán ở đối diện: “Thầy đang ở dưới tầng, không cần gọi điện đâu.
Có chuyện gì thì tới tìm thấy nói chuyện trực tiếp."“Đã hiểu thưa thầy, vậy thấy đợi một chút để em liên lạc với anh ta." Monica nói xong liền cúp máy.
Chưa tới năm phút sau, Lewis có dáng người cao với gương mặt châu Âu, mặc áo khoác dài từ trong hội quán bước tới chỗ Sở Quốc Thiên.
Đi theo sau anh ta còn có mấy người vệ sĩ mặc vest, là người của Mộ Phong Lâm..