Tổng giám đốc Biên vội vàng gật đầu cúi mình kh lưng chạy đi.
“Ôi chao, anh Hạ, sao lại là anh thế.”
Hai người đàn ông mặc đồ vest cũng vội vàng đi đến, cung kính nói: “Anh Hạ!” Nhưng mà chỉ một giây sau, Hạ Quang Viễn đột ngột vung tay lên.
Bop!
Tiếng bạt tai vang lên khiến tất cả mọi người đều sửng sốt không ngờ đến.
Tổng giám đốc Biên ôm lấy mặt vội vàng lùi ra sau, vẻ mặt không thể nào tin được nhìn Hạ Quang Viễn.
Sau khi nhìn thấy vẻ tức giận trên gương mặt của đối phương, Biên Tử Nam lập tức ý thức ra được điều gì đó, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nói gì cả.
Hạ Quang Viễn quay người lại vung tay lên, bốp bốp, tát vào mặt của hai người đeo kính râm đứng ở bên cạnh.
Hai người này với vẻ mặt ngơ ngác, cũng không dám tránh, chỉ đứng yên như thế chịu ăn đòn.
Đánh xong, Hạ Quang Viễn mới chạy đến trước mặt Sở Quốc Thiên, sau đó...
Thịch!
Hạ Quang Viễn quỹ thẳng xuống trước mặt của Sở Quốc Thiên, cả người cứng đờ ra.
“Cậu Sở, cậu Sở...!Tôi sai rồi, là tôi không quản lý tốt Nhìn cảnh tượng trước mắt này khiến cho tất cả mọi người ở đây vốn vẫn còn chưa hoàn hồn liền kinh ngạc đến há hốc mồm.
Đây là chuyện gì thế này?
Tất cả mọi người đều không khỏi nín thở.
Cái cậu Sở này, chẳng qua chỉ là đồ bỏ đi, một loại rác rưởi ăn bám vào đàn bà mà thôi.
Anh ta có tư cách gì mà để cho Hạ Quang Viễn, danh tiếng lừng lẫy như thế quỳ dưới chân anh ta chứ?
Hơn nữa, lại còn trong tình trạng đối phương chưa hề nói một lời nào.
Mọi người còn chưa kịp bình tĩnh lại, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng bắt đầu có một phỏng đoán rất hoang đường.
Là sợ hãi sao?
Kính sợ, Hạ Quang Viễn kính sợ Sở Quốc Thiên?
Nhưng mà góp cổ phần thì cũng không phải là như thế này, Hạ Quang Viễn tại sao lại có thể quỳ xuống đất một cách dứt khoát như thế chứ?
Nghĩ đến điều này, đầu gối của mấy người này cũng bắt đầu thấy nhũn ra.
Lẽ nào lần này bọn họ quả thật là đã động vào người không thể động đến được? Lao thẳng vào trước họng súng rồi sao? “Đây là người của cậu sao?” Sở Quốc Thiên đứng nhìn xuống Hạ Quang Viễn đang quỳ trên đất.
Hạ Quang Viễn đã túa mồ hôi lạnh đầy người, chỉ nghiến răng miễn cưỡng trả lời: “Vâng...!vâng.
“Tôi nhớ là cậu lăn lộn trong giới kinh doanh mà, từ lúc nào lại thành nuôi đàn em thế?” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói, sắc mặt rất không vui: “Còn nữa, tôi không ưa nhất là việc bị người khác giấu diếm, Hạ Quang Viễn, cậu có hiểu không?"
Hạ Quang Viễn nghe thấy vậy, cơ thể không thể nào khống chế được mà bắt đầu run rẩy.
“Thực sự là rất xin lỗi, cậu Sở, bọn họ, bọn họ là người của em trai tôi.” “Em trai?”
Sở Quốc Thiên cười khẩy một tiếng, tiếp tục nói: "Vậy thì cậu cho là chuyện ngày hôm nay nên giải quyết như thế nào đây?” “Cậu Sở, lần này là tôi không kiểm soát tốt bọn họ, là lỗi của tôi, mong anh có thể cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời vừa lòng, sẽ dạy dỗ lại bọn họ.
Hạ Quang Viễn vội vàng kêu lên, nói rồi còn đồng thời tự tát liên tiếp vào mặt mình mấy cái rất mạnh.
Những người lăn lộn trong giới làm ăn thì con mắt nhìn người là rất tinh tường.
Hạ Quang Viễn cũng được coi là một người làm ăn thành công, anh ta đã hiểu rõ Y dược Thanh Di, đối với Y Đạo Môn, cũng hiểu rất rõ năng lực của vị chủ tịch họ Sở này.
Sở dĩ nhà họ Hạ có thể chiếm giữ một góc trời ở vùng Bắc Giao này, căn bản là không phải dựa vào anh ta, Hạ Quang Viễn, cũng không phải là dựa vào thăng em trai anh ta, mà là vị thần y họ Sở đứng trước mặt đây.
Nếu như không phải là có Y dược Thanh Di chống lưng, bọn họ làm sao mà có thể thuận buồm xuôi gió như thế này?
Các bậc bề trên ở trong nhà không lần nào là không căn dặn anh ta, phải hành sự cẩn thận kỹ lưỡng như thế nào, đặc biệt là khi làm việc dưới tay vị thần y họ Sở này.
Nhưng mà khiến cho anh ta không thể nào ngờ được là.
Ngày hôm nay lại là người dưới tay của mình không có mắt đến mức đi gây phiền phức cho cậu Sở đây! Một khi mà cậu Sở đây tính toán, vậy thì bọn họ
Hạ Quang Viễn thật sự không còn dám nghĩ nhiều nữa.
Nhưng mà hiện giờ, chuyện không muốn nhìn thấy nhất cũng đã bày ra trước mắt rồi.
Điều duy nhất anh ta có thể làm được chính là dốc hết sức để cứu vãn lại, đi nhận lỗi.
“Cậu đứng dậy trước đi, chuyện này, ngày mai để em trai cậu đến gặp tôi một chuyến.
Sở Quốc Thiên đưa mắt nhìn đám khách mời ở không xa vẫn đang đứng ngó nghiêng ra phía bên này, hơi nhíu mày lại.
Cũng may là ánh đèn ở đây rất mờ, mấy người đó cũng không nhìn rõ là ai cả, nếu như có người nào đó có ý đồ mà nhìn thấy, thì ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến anh ấy.
Đã thế thì để sau nói tiếp!
Hạ Quang Viễn vội vàng gật đầu, trả lời: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ để em trai tôi đến nhận lỗi với anh một cách sớm nhất.
Hạ Quang Viễn nói, trong lòng thấy rất bất lực.
Không khỏi chửi bởi thằng em không ra gì của mình ở trong lòng, đến mấy thằng đàn em trong tay cũng không biết dạy dỗ cho tốt, cần cậu ta để làm gì nữa? "Cậu Sở, thời gian đã không còn sớm nữa, hay là tôi cho người lái xe đưa anh đi về trước." Hạ Quang Viễn nhìn
Sở Quốc Thiên, cười xòa nói.
Sở Quốc Thiên thu lại ánh mắt, lại bế bổng Lâm Thanh Di vào lòng, nói: "Không cần, cậu còn nhiều việc cần phải giải quyết, chuyện ngày hôm nay để ngày mai giải quyết.
"Vâng, vâng." Hạ Quang Viễn cổ kiềm chế trái tim vẫn còn đang đập thình thịch trong lòng, không dám nói thêm bất cứ câu nào khác.
Anh ta chỉ là kh người cúi đầu rời đi, còn phải đi xử lý đám người tổng giám đốc Biên.
Nhưng mà khi Sở Quốc Thiên bế Lâm Thanh Di vừa đi đến cửa khách sạn thì có một bóng người bất thình lình lao đến..