Có Chồng Là Thần Y


Sở Quốc Thiên ôm Bảo Nhi mở cửa ra thì nhìn thấy Hạ Quang Viễn và Hạ Thế Bắc đang đứng bên ngoài cửa phòng.
Anh cúi đầu nhìn Bảo Nhi đang ở trong vòng tay mình, nhẹ nhàng nói: “Bố có chút việc bận, Bảo Nhi đi lên với mẹ trước được không?”
Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Được a
Nói xong, cô bé tiến đến trước mặt Sở Quốc Thiên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ngọt ngào như vị kẹo sữa, sau đó mới trượt khỏi vòng tay của Sở Quốc Thiên xuống đất, nhanh chóng xoay người đi lên tầng.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Bảo Nhi dần dần khuất khỏi tầm mắt, Sở Quốc Thiên lúc này mới xoay người ngồi lên ghế sô pha, trong tay cầm một tách trà ẩm.

“Vào đi.”
Sau khi Hạ Thế Bắc bước vào, anh ta ngay lập tức quỳ gối trước mặt Sở Quốc Thiên, đồng thời không một chút ngần ngại tự mình tát mình hơn chục cái “Giám đốc Sở, ngàn vạn sai lầm đều là lỗi của tôi, là do tôi không quản lý tốt thuộc hạ cấp dưới của mình, đã đụng chạm đến anh.

Đây là do tôi sai, mong anh nhân từ lượng thứ, cho tôi một cơ hội và tha thứ cho tôi lần này.”
Hạ Thế Bắc cúi rạp đầu xuống rồi nói.

“Mọi chuyện đều qua cả rồi, không cần phải làm quá lên như vậy, anh đứng lên đi.” Sở Quốc Thiên đặt chén trà trong tay xuống bàn, nói: "Tuy nhiên, sau này hãy để những thuộc hạ dưới tay anh thành thật, đừng rêu rao khắp nơi gây sự chú ý như vậy.” “Được rồi, tôi hiểu rồi.” Hạ Thế Bắc thở phào nhẹ nhõm nói.
Ngay cả Hạ Quang Viễn đứng bên cạnh cũng được thả lỏng một chút.


“Được rồi, nếu không còn việc gì khác thì các anh về trước đi.” Sở Quốc Thiên xua tay nói.

“Vâng, cảm ơn giám đốc Sở." Hạ Thế Bắc không ngừng xúc động.
Nhưng ngay khi vừa định rời đi, Hạ Quang Viễn đột nhiên quay đầu lại nói: “Giám đốc Sở, chuyện ngày hôm qua có thể anh chưa biết, nhà sản xuất Quách Bảo Trung đã hủy bỏ tư cách diễn viên chính của Lâm Hiểu My, ngay cả hợp đồng cũng xé luôn.
Sở Quốc Thiên nghe thấy vậy liền do dự một lúc rồi nói: “Tôi đã biết chuyện này rồi, các anh về đi.” Hạ Quang Viễn vừa rời đi chưa được bao lâu thì Lâm
Thanh Di liền tỉnh dậy.

“Sao anh lại ở đây?” Lâm Thanh Di khẽ dụi mắt nhìn Sở Quốc Thiên đang ngồi dưới đại sảnh, giọng nói có chút lười biếng.

“Trợ lý tạm thời có chút việc phải làm nên anh qua đây chăm sóc em và Bảo Nhi” Sở Quốc Thiên thản nhiên nói.

Lâm Thanh Di lúc này vẫn còn đang mặc bộ quần áo ngủ màu hồng nhạt, trông rất đáng yêu, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi rượu.
Tuy nhiên không biết vì lí do gì mà khi nhìn thấy Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di luôn cảm thấy có chút không thoải mái, nhất là ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu.

“Vậy sao, làm phiền anh quá, nhưng mà bây giờ em đã không sao rồi, nếu không anh có thể về trước cũng được.

“Không đâu, con không muốn bố đi đâu!” Bảo Nhi vừa nghe thấy Lâm Thanh Di muốn để Sở Quốc Thiên đi thì nhất quyết phản đối, cô bé bám chặt lấy hai cánh tay của Sở Quốc Thiên không cho anh đi.

“Bảo Nhi.” Lâm Thanh Di định nói gì đó nhưng lại bị Sở Quốc Thiên ngắt lời.

Sở Quốc Thiên ôm Bảo Nhi vào lòng, nhìn Lâm Thanh
Di rồi nói: “Trong nồi có cháo, em ăn nhiều một chút, sẽ tốt cho dạ dày của em” “Ừm...!Được rồi.” Lâm Thanh Di lên tiếng trả lời một cách không thoải mái.

“Để anh đi lấy cho em một bát.” Sở Quốc Thiên vừa nói xong liền đứng dậy đi xuống nhà bếp.


“Hả? Không cần đâu, tự em có thể.” Lâm Thanh Di đáp lời, cô muốn ngăn cản Sở Quốc Thiên, lúc cô định đứng lên thì người đàn ông đó đã bưng bát cháo từ phòng bếp đi ra.

Bát cháo này không phải như những loại cháo bình thường mà hàng ngày cô hay ăn, không biết bát cháo ấy đã bỏ thêm thứ gì.
Sau khi ăn vài miếng, Lâm Thanh Di cảm thấy cơ thể choáng váng của mình tỉnh táo ra không ít.

“Anh bỏ một ít hương liệu thảo mộc vào trong cháo, mùi vị thế nào?” Sở Quốc Thiên nhìn Lâm Thanh Di hỏi.

“Rất ngon.” Lâm Thanh Di cố gắng kiềm chế sự bối rối.

“Vậy thì tốt rồi.” Khóe miệng Sở Quốc Thiên vô tình cong lên.
Lâm Thanh Di nhất thời có chút sững sờ.

“Để anh đưa Bảo Nhi đến trường” Sở Quốc Thiên bế Bảo Nhi đứng dậy, cũng sắp đến giờ Bảo Nhi phải đi học rồi.
Lâm Thanh Di cũng không từ chối.
Bảo Nhi không nhận được quá nhiều tình thương của bố, là một người bố, Sở Quốc Thiên cũng có thể giúp đỡ cô một chút, cô đương nhiên sẽ cảm thấy rất vui.

“Vậy anh đi cẩn thận nhé.


“Tạm biệt mẹ.” Bảo Nhi đưa đôi tay bé nhỏ của cô bé ra làm động tác vẫy chào tạm biệt Lâm Thanh Di.

“Tạm biệt con, nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời nhé.” “Vâng ạ!”
Sau khi tiễn hai bố con ra ngoài chưa được bao lâu thì chuông điện thoại của Lâm Thanh Di vang lên.

Đó là của Triệu Mai Hương gọi tới.

"Alo, mẹ à, có chuyện gì vậy?” Lâm Thanh Di cảm thấy có chút khó hiểu liền hỏi.

“Con chuẩn bị quần áo một chút, đến trưa chúng ta sẽ tới nhà hàng Nhân Ngư ăn một bữa cơm.” Triệu Mai Hương cười nói.

“Hả? Sao tự nhiên lại đột ngột vậy mẹ?” “Có chút chuyện đột xuất ấy mà, con chuẩn bị một chút đi, đừng đến muộn nhé.”
Đầu dây bên kia không giải thích gì thêm liền cúp máy luôn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận