Mặc dù có chút khó hiểu nhưng Lâm Thanh Di vẫn chuẩn bị quần áo một cách đơn giản, sau đó liền lái xe đến nhà hàng Nhân Ngư
Vừa mới dừng xe lại thì đã thấy Triệu Mai Hương sớm đã chờ ở cửa đang nhìn ngó xung quanh.
“Tại sao bây giờ con mới tới đây, mẹ đã chờ một lúc lâu rồi, mau lên.
Triệu Mai Hương giục giã nói.
Lâm Thanh Di có chút bất lực, vừa xuống xe vừa nói: “Mẹ, mọi người đột nhiên muốn con đến đây làm gì vậy, còn không nói cho con biết nguyên nhân nữa.
Triệu Mai Hương cố tình không trả lời câu hỏi của Lâm Thanh Di, thay vào đó, sau khi quan sát Lâm Thanh Di từ trên xuống dưới, bà hài lòng gật đầu: "Phong cách ăn mặc của con cũng không tệ, đi thôi, đi vào đây cùng mẹ, người ta đã đợi một lúc lâu rồi."
Người ta sao?
Lâm Thanh Di cảm thấy có chút khó hiểu, còn có người khác nữa sao? Sau khi bước vào phòng riêng, Lâm Thanh Di trong chớp mắt đã đoán được ra đây là tình huống gì khi nhìn thấy người đàn ông lạ mặt đang ngồi phía đối diện.
Người đàn ông đó đeo một cặp kính, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mái tóc có hơi dài, trông có vẻ đậm chất nghệ sĩ, mỹ quan độc đáo.
Lâm Minh Quang đang ngồi ở một bên nhìn thấy Lâm Thanh Di bước vào thì đứng dậy bật cười, nhanh chóng giới thiệu: “Thanh Di, đây là người trước đây bố từng nhắc đến, con trai của dì Lưu, cậu Quan, Quan Nam Nhiên.
Nói xong, ông lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông: “Cậu Quan, đây là con gái của chúng tôi, Thanh Di, hai người cùng trò chuyện vui vẻ nhé.”
Lâm Thanh Di nghe thấy vậy, trong lòng có chút bất lực.
Cô không nói được câu nào cũng không thể lên tiếng giải thích, tự nhiên lại giới thiệu cô cho một người đàn ông lạ mặt mà cô không hề quen biết.
Lại còn nói hai người nói chuyện vui vẻ đi, việc này đâu có gì vui vẻ để nói chứ?
Nhìn thấy Triệu Mai Hương và Lâm Minh Quang đang đi ra ngoài, Lâm Thanh Di vội vàng cầm túi đi theo sau.
“Mẹ, sao mẹ lại như vậy, con đã nói với mẹ con chưa tính đến chuyện ly hôn mà, vậy mà mẹ lại sắp xếp cho con một buổi xem mắt như thế này sao?” “Nếu không, con còn định bám theo tên Sở Quốc Thiên kia mãi sao?
Con gái ngốc à, con đừng để bị cậu ta lừa! Đừng nhìn cái thứ rác rưởi ấy làm gì, mẹ thấy cậu ta rất mưu mô thậm hiểm! Dựa dẫm vào con bấy lâu nay, cậu ta đã lợi dụng con suốt thời gian qua rồi!” “Lần này con nghe lời mẹ đi, cùng cậu Quan qua lại một chút xem sao!” “Mẹ, dù sao Sở Quốc Thiên bây giờ vẫn đang là con rể của mẹ, sao mẹ lại cứ luôn gây khó dễ cho anh ấy như vậy? Lần nào cũng nói anh ấy!” Lâm Thanh Di vô cùng tức giận liền nói.
Trong khoảng thời gian gần đây Sở Quốc Thiên thật sự đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Hơn nữa những chuyện trước kia, suy nghĩ của Lâm Thanh Di về Sở Quốc Thiên đã thay đổi rất nhiều.
Bây giờ cô lại nghe được Triệu Mai Hương nói Sở Quốc Thiên như vậy, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
“Sao con lại thành ra như thế này.
Người giống Sở Quốc Thiên đúng thật là vô dụng, bây giờ mỗi ngày con đều vì mẹ mà cãi nhau với cậu ta, có phải con bị cậu ta lừa quá rồi không?”
Triệu Mai Hương vừa tức giận vừa oán trách.
“Dù sao thì con cũng sẽ không nghĩ đến chuyện ly hôn đâu! ít nhất là bây giờ sẽ không bao giờ có chuyện như vậy đâu!” Lâm Thanh Di vô cùng tức giận liền nói: “Như vậy nên con càng không bao giờ đi xem mắt đâu!” “Con nói cái gì? Không ly hôn sao?” Giọng nói của Triệu Mai Hương rít lên, hai mắt bà trợn tròn, hai con người dường như sắp rơi ra khỏi khỏe mắt.
“Con gái à, con...!Con không nên phải lòng tên Sở Quốc
Thiên này mới phải chứ?” Lâm Minh Quang nói với bộ dạng khó tin.
“Dù sao con cũng phải chấp nhận.
“Bố, bố mẹ đừng nói nữa, chuyện ly hôn con và Sở Quốc Thiên sẽ cùng nhau bàn bạc, chúng con mới là người đưa ra quyết định, bố mẹ không cần phải để tâm! Công ty con còn có chuyện cần phải giải quyết, con xin phép về văn phòng trước." Lâm Thanh Di thấp giọng ngắt lời Lâm Minh Quang, tiện thể cầm túi xách xoay người rời đi.
"Con...!Con đứng lại đó cho mẹ! Hôm nay mẹ nhất định phải bắt được con
Triệu Mai Hương tức giận vô cùng, bà chỉ tay vào mặt Lâm Thanh Di rồi nói.
“Để mẹ nói cho con biết, con muốn ở cùng tên vô dụng Sở Quốc Thiên kia hay là muốn ở với người mẹ này, con tự lựa chọn đi!”.