Lúc khoảng hơn một giờ trưa, Sở Quốc Thiên nhận được một cuộc điện thoại.
“Chào anh, xin hỏi là anh Quốc Thiên đưa bé Bảo Nhi tới học hôm nay sao? Tôi là cô giáo Hạ của nhà trẻ ạ!"
Sở Quốc Thiên nghi hoặc, tiếp lời đáp: "Là tôi, có chuyện gì vậy?” “Là thế này, Bảo Nhi ở trường đánh một bạn học bị thương, cho nên hy vọng anh có thể tới xử lý một chút ạ tôi đã gọi cho mẹ cháu mấy cuộc mà không thấy bên đó nhận, cho nên
Sau khi Sở Quốc Thiên nghe thấy Bảo Nhi xảy ra chuyện, ngay lập tức ra khỏi nhà.
Cúp điện thoại, anh ngay lập tức bấm gọi vào số của
Lâm Thanh Di.
gọi mấy cuộc liền, đều không thấy nghe.
Đoán chắc đối phương đang họp, liền không gọi nữa.
Vừa tới nhà trẻ, Sở Quốc Thiên liền nhìn thấy Bảo Nhi hai mắt hồng hồng bị phạt đứng ở cửa lớp, một bên là giáo viên chủ nhiệm không ngừng trách chứ, một bên là hiệu trưởng không ngừng mắng mỏ.
“Bố ơi!” Bảo Nhi hai mắt phiếm hồng còn đọng nước mắt nhìn thấy Sở Quốc Thiên liền òa khóc lên, lại bởi vì mỗi bên đều có chủ nhiệm cùng hiệu trưởng đứng cạnh, liền nhịn mong muốn nhào vào lòng bố mình.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên, chủ nhiệm trầm cả mặt, không khách khí nói: “Anh Sở, anh xem con nhà anh, chúng tôi dạy cháu làm sao đây? Xem xem đánh con nhà người ta, giáo viên nói cháu nó, cháu nó còn già mồm!”
Sở Quốc Thiên không nhìn thấy, lần trước sau khi Bảo
Nhi bị đánh, thế mà lại vẫn còn có chuyện như thế này! Anh ngẩng đầu nhìn thằng nhóc béo mặt mũi hung hằng đang trừng lại đây ở phía xa.
Cằm của đối phương không bị làm sao, lại bị giáo viên nói thành người bị hại, trái lại còn không bị làm sao! Ngay lập tức, mặt Sở Quốc Thiên có chút khó coi.
“Các người chắc chắn là Bảo Nhi động tay trước?” Sở
Quốc Thiên trầm mặt nói.
Chưa đợi chủ nhiệm liên tiếng, một giọng nói lỗ mãng đã vang lên.
“Là ai đánh con tao! Đứng ra đây cho tao!” Một người đàn ông người đeo đầy vòng vàng lớn bước tới
Người này tên Dương Đại Nam, là một tên nhà giàu mới nổi, lắm tài nhiều tật, tính cách cũng nổi danh là ghê gớm.
Tầm mắt của tất mọi người đều đặt trên người Bảo Nhi.
Dương Đại Nam thấy vậy, hai mắt trừng lên, nhấc chân đi tới liền muốn lắm lấy cổ áo Bảo Nhi.
Sở Quốc Thiên thấy vậy, ngay lập tức giơ tay chặn lại hành động của đối phương.
“Mẹ nó!Con mẹ mày ai đây!” Dương Đại Nam mắng một câu, tùy tiện nhìn Bảo Nhi một cái, cười lạnh một tiếng: “Mày sẽ không phải là bố của con ranh này chứ, đúng lúc lắm, nếu phụ huynh đã tới, vậy tao sẽ tính sổ với mày!” “Tính số?” Sở Quốc Thiên cười lạnh một tiếng, chỉ vào cái cằm bị đánh của Bảo Nhi: “Phải là tôi tính sổ với ông mới đúng!” “Mày tính với tao?” Dương Đại Nam cười hừ một tiếng, mặt đầy vẻ xem thường: “Thằng nhóc này, khẩu khí mày lớn lắm, cái loại nhà quê rẻ rách, nói chuyện thôi cũng có mùi keo kiệt, ở đây giả vờ với tao cái gì?” “Con trai tao cả ngày ở nhà, trong tay lúc nào cũng đàn các tác phẩm nổi tiếng, vốn là một mầm non tốt! Chắc chắn là con gái nhà mày kiếm chuyện!” “Thật không ngờ, người như các người lại học cùng một trường với con trai tao, tao không đồng ý, bây giờ lập tức cuốn khăn gói cút cho tao!”
Dương Đại Nam cậy nhà có tí tiền, Hiệu trưởng Vương
Trung Kiện không dám đắc tội.
Tiếng khóc của Bảo Nhi truyền tới: “Bố ơi, là cậu ta xấu xa hất váy của Bảo Nhi...
Sở Quốc Thiên vừa nghe, trên mặt liền xám xịt.
Mà Dương Đại Nam vừa nghe, trên mặt tái xanh, chỉ vào Bảo Nhi mà mắng: “Mày nói lại lần nữa xem? Còn nhỏ không chăm chỉ học hành, bắt nạt người khác thì thôi đi, còn học nói dối à?” “Con không nói dối, là cậu ta đánh con, cậu ta còn đánh bạn nhỏ khác, là một người xấu!” Bảo Nhi bị dọa hết hồn, vừa khóc vừa chỉ vào cậu nhóc béo kia mà nói.
Sở Quốc Thiên bể Bảo Nhi lên, vỗ về dỗ dành bờ vai nhỏ bé từng chút một.
Trên mặt Dương Đại Nam có chút khó coi, dường như không nghĩ tới mặt lại bị vả nhanh như vậy!.