“Dựa vào cái gì?” Dương Đại Nam chống tay đứng dậy cười lạnh nói: “Bởi vì tôi đã tặng một tòa nhà! Một tên cặn bã mặc đồ vỉa hè thì nên sớm cuốn xéo đi! Con gái của cậu như vậy mà dám học chung một trường học với con trai của tôi hao sao?”
Dương Đại Nam cười lạnh sau đó nhìn cao thấp đánh giá Sở Quốc Thiên, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt: “Thay vì bọn họ trông cậy vào tiền quyền góp của cậu thì có lẽ cậu cũng nên tự biết làm cho bản trông ổn hơn.
Sáng nay khi mà Sở Quốc Thiên băng bó cho người phụ nữ kia thì đã xé vạt áo của mình.
Sau đó lại tiếp tục đi cho nên cũng quên mất chuyện phải thay quần áo cho nên vạt áo có chút cao thấp không đồng đều.
Liếc nhìn sang cũng có thể thấy là dấu vết do bị xé rách.
“Ngay cả con của mình cũng không dạy dỗ được, suốt ngày chỉ biết nói dối, về sau không chừng sẽ gây ra rất nhiều tai họa." Chủ nhiệm lớp đứng ở một bên châm chọc nói.
Sở Quốc Thiên nhịn không được mà hai nằm đấm năm chặt lại, người khác nói cái gì về anh thì anh cũng có thể dễ dàng bỏ qua, hơn nữa không thèm quan tâm.
Nhưng mà Bảo Nhi chính là con gái của anh, chính là công chúa nhỏ ở trong lòng của anh.
Anh không cho phép bất luận kẻ nào làm cho cô bé bị tổn thương! Cũng như bất luận cũng không cho phép có kẻ nào dám chửi mắng cô bé! “Anh Sở, chuyện này cứ như vậy đi.” Vương Trung Kiện đang đứng ở một bên lại tiếp tục khuyên nhủ “Không thể để yên được!” Sở Quốc Thiên lạnh giọng cắt đứt lời của đối phương.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
“Cái gì?” Dương Đại Nam móc móc lỗ tai của ông ta, giống như là bản thân ông ta đã nghe thấy cái gì đó rất buồn cười.
“Tôi nói, chuyện này, không thể nào để yên như vậy được!” “Vậy thì anh muốn như thế nào thì mới coi như xong?
Dương Đại Nam hừ lạnh một tiếng hoàn toàn không để Sở
Quốc Thiên vào trong mắt.
Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn về phía cậu bé mập mạp đang đứng ở đằng sau Dương Đại Nam.
“Tối muốn con của ông bị đuổi học!”
Trong vài giây không khí ở xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Ngay sau đó lại bị tiếng cười của Dương Đại Nam bị đánh vỡ, ngay sau đó là lời trào phúng của những người khác.
“Nhờ vào anh? Ha ha ha ha...!chỉ nhờ vào anh sao?" “Chính là dựa vào anh ta!” Đột nhiên có một giọng nữ đã cắt đứt tiếng cười của Dương Đại Nam.
Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Khi nhìn thấy người phụ nữ ở cách đó không xa thì sắc mặt của Vương Trung Kiện lập tức biến đổi, lập tức chạy đến nịnh nọt đón tiếp.
“Ôi trời, tổng giám đốc Tiêu, sao cô lại tới đây? Tại sao cô lại không gọi điện báo trước, để tôi có thể chuẩn bị tốt để nghênh đón cô chứ.”
Dương Đại Nam ở một bên không hiểu rõ lắm nhìn vào người phụ nữ đang đi khập khiễng.
Khi Sở Quốc Thiên quay đầu lại nhìn thấy người nọ thì không khỏi cũng sững sờ.
Người phụ nữ này không để ý đến vẻ mặt nịnh nọt của Vương Trung Kiện mà nghiêm túc đi tới trước mặt của Sở Quốc Thiên.
“Thật sự là anh sao!”
Người vừa tới chính là người phụ nữ sáng nay Sở Quốc
Thiên cứu được.
Mặt mũi của Vương Trung Kiện đang đầy vẻ nịnh nọt, khi nghe đến đó thì biểu lộ cũng không khỏi trì trệ.
Mắt nhìn thấy Sở Quốc Thiên không nói một lời, không hiểu tại sao một người như tổng giám đốc Tiêu lại có thể quen biết một người bình thường như vậy.
“Là con của anh đang học ở trường này sao, trách không được.
Tiêu Phương Chi cười nói.
“Tổng giám đốc Tiêu, đây là.… Trong lòng của Vương Trung Kiện không hiểu rõ
Tổng giám đốc Tiêu chính là ông chủ lớn của bọn họ, làm sao lại có thể tươi cười đón chào một người ăn mặc không chỉnh tề như vậy được chứ?
Hơn nữa cái trường học này cũng chỉ là một cái sản nghiệp trong sản nghiệp rộng lớn của cô ta mà thôi! “Cái người đang có chuyện gì vậy?” Tiêu Phương Chi quét mặt nhìn Dương Đại Nam đang đứng ở một bên.
Dương Đại Nam mơ hồ cảm nhận được thân phận của Tiêu Phương Chi không tầm thường, cho nên cũng gấp gáp vội vàng trả lời: "Xin chào tổng giám đốc Tiêu, tôi là bố của Dương Vân Long, cái căn tin kia chính là do tôi tài trợ.
Tiêu Phương Chi nhướng mày, đánh giá cao thấp Dương Đại Nam một phen, cô ta cũng không biết người như vậy: “Thật sao?” “Ôi ôi ôi, đương nhiên là thật rồi, nếu như cô không tin thì có thể hỏi hiệu trưởng Vương Trung Kiện, ông ta có thể làm chứng, đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, hân hạnh được gặp cô, hân hạnh.” Dương Đại Nam nhiệt tình đưa tay ra chào.
Tiêu Phương Chi không có chút ý định nào muốn đưa tay ra đáp lại, mà quay đầu lại cười nhìn Sở Quốc Thiên nói: “Thưa anh, tôi cũng đã hiểu qua được sự tình, tôi sẽ cho anh một câu trả lời, anh cứ yên tâm.
Tất cả mọi người nghe thấy câu này thì đều cảm thấy sững sờ.
Nhất là Dương Đại Nam luôn nhiệt tình nhưng lại không được đáp lại!
Trong nháy mắt Vương Trung Kiện cũng tuôn ra một đống mồ hôi lạnh..