Lâm Thanh Di đưa mắt nhìn trợ lý, cắt ngang lời nói của đối phương.
“Vậy liền giao cho cô đi.
Vất vả cho cô rồi.” Lâm Thanh
Di về vai cô.
“Là việc tôi nên làm.
Trợ lý thức thời ngậm miệng, cười cười đáp một tiếng rồi xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi bàn giao xong công việc, Lâm Thanh Di liền xoa đầu Bảo Nhi: “Bảo Nhi ngoan, mẹ đi thay quần áo, con với bố ở đây đợi mẹ có được không?"
Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ, mẹ đi nhanh nhé, Bảo Nhi và bổ sẽ ngoan ngoãn đợi mẹ."
Cô bé nói xong liền xoay người chạy đến bên Sở Quốc Thiên, Sở Quốc Thiên cũng thuận thế đưa tay ôm cô bé lên rồi đứng đợi cô ngay trước cửa phòng làm việc.
Lâm Thanh Di xoay người vào phòng trong.
Bảo Nhi ôm cổ Sở Quốc Thiên, cất giọng non nớt hỏi: “Bố ơi, bao giờ bố mới chuyển về ở cùng con với mẹ ạ?” “Bảo Nhi muốn ở cùng bố sao?" Bảo Nhi nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên a, Bảo Nhi muốn được gặp bố mỗi ngày.
“Vậy giờ Bảo Nhi cũng có thể gặp bố mỗi ngày mà mà."
Bảo Nhi nghe vậy liền nhíu mày nhỏ: “Không giống mà Sở Quốc Thiên cười khẽ: “Không giống chỗ nào?” Bảo Nhi nghĩ hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra nguyên cớ ra sao, chỉ đành chu môi, nói: “Chính là, chính là không giống mà Sở Quốc Thiên thấy Bảo Nhi như vậy liền mềm lòng không chịu được.
Qua mười mấy phút mà Lâm Thanh Di vẫn chưa có ý định ra.
Sở Quốc Thiên liền ôm Bảo Nhi ngồi xuống sô pha đợi cô.
Bảo Nhi cọ qua cọ lại trong lòng Sở Quốc Thiên rồi cất giọng non nớt: “Mẹ chậm quá đi à, phụ nữ thật phiền phức mà!" Sở Quốc Thiên thoáng cái đã bị giọng điệu trẻ con cùng dáng vẻ khi nói ra lời này của cô nhóc làm cảm thấy đáng yêu không chịu được.
Qua gần chục phút nữa, Lâm Thanh Di mới đẩy cửa bước từ trong ra.
Ngay khoảnh khắc ngước mắt nhìn qua, Sở Thiên liền không khỏi ngây người.
Chỉ thấy Lâm Thanh Di đổi sang một chiếc váy ren trắng khiến làn da cô càng thêm nõn nà, đôi giày cao gót màu hồng khiến cô thêm vài phần sức sống thanh xuân.
Vòng eo được phác họa hoàn mỹ khiến người ta say mê, đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn vô cùng mê người, khó mà che nổi vẻ gợi cảm.
Lâm Thanh Di đứng trước cửa, trong tay còn xách theo một chiếc túi xách nhỏ nhắn tinh xảo, mũ cói Ba Lan phong tình cầm trên tay, lúc đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ảnh sao nhìn qua khiến lòng người nhộn nhạo.
Sau khi chú ý thấy Sở Quốc Thiên ngây người trong giây lát, trong lòng Lâm Thanh Di cũng không kìm được mà đắc ý, còn có chút mừng thầm.
Cô đã thấy được ánh mắt như vậy từ rất nhiều người đàn ông khác nhưng người nào người nấy cũng đều khiến cô cảm thấy chán ghét, không có cảm giác gì.
Chỉ duy nhất hôm nay, ở trước mặt Sở Quốc Thiên, cô mới lại có chút dương dương đắc ý, hơn nữa cũng vui mừng khi bản thân ăn mặc như vậy.
Bản thân cô sao vậy chứ?
Mặt Lâm Thanh Di không khỏi nóng bừng lên, cô lập tức thầm khinh bỉ bản thân mình vài tiếng rồi cố bày ra dáng vẻ thản nhiên rồi bước đến cửa phòng làm việc, tự nhiên nói: “Đi thôi”
Bảo Nhi thấy Lâm Thanh Di đi trước một bước liền vội vàng thúc giục Sở Quốc Thiên: “Bố, bố ơi, chúng ta mau xuất phát thôi, mẹ đi mất rồi, chúng ta phải nhanh đuổi theo mẹ thôi."
Lúc này Sở Quốc Thiên mới ôm Bảo Nhi bước ra khỏi phòng làm việc.
Còn Lâm Thanh Di lúc này đã đứng đợi trước cửa thang máy.
Cô đưa lưng về phía Sở Quốc Thiên, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì, hay đang có tâm tình như thế nào.
Sở Quốc Thiên ôm Bảo Nhi bước đến đứng bên cạnh
CÔ.
Hai người đều không nói gì khiến bầu không khí có hơi lúng túng.
Bảo Nhi không biết hữu ý hay vô tình, đôi con người đảo một vòng rồi nhìn Sở Quốc Thiên cười hì hì: “Bố à, hôm nay mẹ con rất là xinh đẹp, đúng chứ?"
Lúc Bảo Nhi nói ra lời này, cơ thể của Lâm Thanh Di cũng vô thức căng cứng lại..