Có Chồng Là Thần Y


"Tôi nghe nói châm cứu ở đây rất tốt, có thể châm cứu cho tôi được không, chỉ cần dễ chịu hơn một chút so với bây giờ là được."
Người phụ nữ vẻ mặt khó xử nhìn Sở Quốc Thiên, năn nỉ nói, "Cũng được, vậy thì châm cứu đi, nhưng châm cứu cũng vẫn phải nghỉ ngơi một ngày." Sở Quốc Thiên nói.

"Được được được, một ngày là được cảm ơn bác sĩ.
Người phụ nữ nghe vậy thì bật cười vui vẻ, liên tục nói lời cảm tạ.
Sở Quốc Thiên không nói nữa, trực tiếp châm ba châm, giúp đối phương giảm bớt đau đớn.

"A!"
Nhưng chính vào lúc này, người phụ nữ kia đột nhiên thân mình cứng đờ, hai mắt trợn trừng.
Một tay bà ta ôm lấy trán, một tay chỉ vào Sở Quốc Thiên, khóe miệng run rẩy nói, "Cậu...!sao cậu lại...!cậu lại hại tôi!"
Người phụ nữ khó khăn lắm mới nói xong một câu, sau đó phịch một tiếng liền nằm xuống mặt đất.

Người phụ nữ ngã trên mặt đất co giật vài cái liền tắt "Trời ơi!"
Những người bệnh ở đây thế thế không khỏi hoảng sợ lùi ra thật xa, vài người còn thét lên rất chói tai.
Tất cả mọi người không thể tin được cảnh tượng vừa nhìn thấy trước mắt, nhất là sau khi nhìn thấy người phụ nữ nằm trên mặt đất lồng ngực đã không còn hơi thở pháp phồng.
Vừa nãy vẫn là một người sống sờ sờ, sao tự nhiên lại gục ngã trên mặt đất? "Cô ấy làm sao vậy?" Có người run rẩy hỏi.

"Không phải là chết thật rồi chứ."
Những lời bàn tán xung quanh cũng dần biến mất.
Không khí cả hội trường dường như ngưng đọng.
Người chết, mà lại còn là chết ở phòng khám, dù xét ở phương diện nào thì đây cũng là một việc vô cùng nghiêm trọng
Lăng Ngọc Vân vừa đến nhìn thấy cảnh này cũng bị dọa cho hoảng sợ, "Sao lại thế này? Đây là làm sao?" Nói xong, cô vội vàng ngồi xuống vươn tay bắt mạch cho người kia.
Chưa đến một phút sau, sắc mặt Lăng Ngọc Vân tải nhợt đứng dậy, hai mắt không ngừng run rẩy, muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói được nên lời.
Nhìn thấy Lăng Ngọc Vân như thế này, mọi người ở đây sao lại có thể không đoán được đã xảy ra chuyện gì? Triệu Thiên Hoằng cũng vội vàng bước tới, thăm dò hơi thở và mạch đập trên cổ người phụ nữ.

Sau đó ông ta bình tĩnh lắc đầu nói, "Đã chết rồi."
Ông ta ngước mắt nhìn về phía Sở Quốc Thiên, dường như không thể tin được đẩy là chuyện xảy ra dưới tay thần y Sở.
Anh ấy là ai, anh ấy chính là thần y Sở, sao lại có thể.

Triệu Thiên Hoằng không tin nổi, nhưng đúng thật là có người đã chết ở đây, ông ta nhất thời lâm vào mẫu thuẫn.
Những người bệnh thường xuyên đến đây chẩn trị cũng nhìn về phía Sở Quốc Thiên, có nghi ngờ, cũng có thương cảm.

Chết người thế này thì cho dù là thần y Sở danh tiếng lẫy lừng, hay là ngôi sao mới của Y Đạo Môn thì cũng xem như xong cả rồi.

Bọn họ cũng không muốn gặp phải chuyện thế này, dù sao bọn họ cũng không chỉ một lần đến đây khám bệnh.
Từ trước nay những chứng đau đầu khó chữa, mãi vẫn không trị khỏi, chỉ cần đến đây đa phần đều sẽ chữa khỏi được.
Những người vây xem có người thở dài, có người hoảng sợ vẫn chưa về lại trạng thái bình thường, còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Những tiếng xì xầm bàn tán lại vang lên "Đáng sợ quá đi, chết người luôn rồi." Không biết là ai nhỏ giọng nói một câu
Chữa sao mà người ta chết luôn, chữa bệnh thế này cũng đáng sợ quá đi mất.

Nhiều người bệnh đi cùng với người nhà cũng bất giác lùi lại ra sau.
Một người đứng gần Sở Quốc Thiên vội vàng chạy ra khỏi phòng khám.
Sau khi những người nghe xong tin này, hiểu rõ chuyện vừa xảy ra, tất cả đều nhíu mày, sắc mặt nghiêm trọng, suy nghĩ xem nên giải quyết việc này như thế nào.

Giải quyết hậu sự thì dễ dàng, nhưng đây là một mạng người, sẽ rất ảnh hưởng đến uy tín thanh danh của bọn họ.
Chỉ e rằng nếu tội danh chữa bệnh làm chết người được xác thực, Y Đạo Môn của bọn họ sẽ phải đóng cửa giải tán.
Danh xưng thần y Sở xem ra cũng đành phải dừng lại ở đây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui