“Cô đây là...!Lâm Hiểu My nhìn người phụ nữ ấy cảm thấy vô cùng xa lạ, xác định đây là lần đầu tiên gặp mặt.
Cô ấy khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng lung linh, là người toát ra vẻ đẹp vừa trí tuệ lại sắc sảo.
“Không có gì ngạc nhiên khi cô không biết tôi.
Tôi biết cô do tôi đã được xem khá nhiều video của cô trên Internet.
Dù gì thì sự nổi tiếng hiện tại của cô quả là phi thường” Người phụ nữ mỉm cười nhìn Lâm Hiểu My.
“Hôm nay cô sẽ là người sẽ thay mặt nhà sản xuất Quách Nam tới dự buổi tiệc này đúng không?"
Lâm Hiểu My cảm thấy vô cùng bất ngờ, không hiểu làm sao người bên kia biết được chuyện này.
Người phụ nữ dường như đã đoán được nghi ngờ của Lâm Hiểu My và mỉm cười: “Tôi là giáo viên dạy diễn xuất và là bạn cũ với Quách Nam.
Hôm nay khi tôi gọi điện thoại cho anh ấy thì anh ấy đã nhắc đến cô với tôi.
Khi Lâm Hiểu My nghe xong lời này, cô ta mới hiểu ra vấn đề.
Sau đó cô ta nhận ra điều gì đó, cô ta nhìn chăm chăm vào người phụ nữ và nói: “Có phải cô là cô giáo Dương?" Khi nói câu này, Lâm Hiểu Mỹ bắt gặp đối mặt cười của người phụ nữ và ngại ngùng che miệng lại: “Trời ạ, cô giáo Dương, xin chào, xin chào...
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng và chật vật của Lâm Hiểu My, Dương Hiền bật cười: “Đừng căng thẳng, sau này sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn.
Tôi thấy cô rất có tài năng, vì vậy hãy cố gắng nhé.
Lâm Hiểu My được khen ngợi, đỏ mặt gật gật đầu: “Cảm ơn cô giáo
Dương rất nhiều
Dương Hiền liếc nhìn Sở Quốc Thiên và hỏi: “Đây là “Đây là anh rể của tôi, Sở Quốc Thiên.” Lâm Hiểu My giải thích.
Dương Hiền nghe xong liền nhìn Sở Quốc Thiên hỏi thăm một chút.
Cô nghe Quách Nam nhắc tới vị đại gia đầu tư cho dự án điện ảnh lần này là một quý ông họ Sở, chẳng lẽ...
Chẳng lẽ lại có một chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy sao?.
Nếu bên kia thực sự có khả năng một tay đầu tư 500 triệu, làm sao lại không có ai biết tới để bàn chuyện làm ăn?
Chưa biết phỏng đoán của mình có phải là chính xác hay không, Dương Hiền lúc này chỉ đơn giản bắt tay làm quen Sở Quốc Thiên, coi như một lời chào
Vài người bọn họ cùng ngồi xuống ghế sofa.
“Không ngờ, đạo diễn Lê Uy cũng sẽ tới đây.” Lâm Hiểu My không nhìn thấy đạo diễn nổi tiếng Lê Uy đang bị đám đông vây quanh cách đó không xa không kiềm được mà cảm thán.
Dương Hiền nhẹ nhàng liếc nhìn, không lên tiếng, ánh mắt dừng ở bóng người bên cạnh, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét.
Sở Quốc Thiên tinh tường cảm giác được đối phương đang nhìn mình, nhưng cũng yên lặng không nói.
“Hôm nay cô có thấy người đi cùng Giám đốc Lê không?" Dương Hiền liếc nhìn Lâm Hiểu My hỏi.
Lâm Hiểu My ngẩng đầu lên nhìn không rõ vì sao lại bị hỏi thế, liền nhìn thấy một nữ nhân lộng lẫy, hai mắt mở to, miệng cô há to đến nỗi nhét được một quả trứng vịt lộn.
“Xem kìa, là Trịnh Khả Ngân! Trời ơi...
Mặc dù Trịnh Khả Ngân vẫn chỉ là ngôi sao hạng hai, nhưng tên tuổi và mức độ yêu thích của cô ta gần như ngang bằng với những ngôi sao hạng nhất.
Tuy nhiên, vì chưa có tác phẩm ghi được dấu ấn nào kể từ khi ra mắt nên cô ta đã bị chỉ trích thậm tệ.
Vậy nhưng, trước sức nóng tên tuổi và tạo được sự nhiều luồng ý kiến trái chiều trong dư luận, cộng với gương mặt điện ảnh cùng vóc dáng cực kì chuẩn, cô ta được cánh đàn ông vô cùng hâm mộ.
“Cô không qua chào cô ấy một tiếng sao? Dù sao cô ấy cũng là nữ chính số một trong bộ phim của cô lần này đấy.” Dương Hiền toát ra vẻ mặt có chút coi thường người kia.
Lâm Hiểu My bị thu hút bởi những người đứng phía bên kia đến nỗi không để ý, quay qua nhìn Dương Hiền với vẻ mặt khó hiểu.
"Ha?" “Quách Nam không nói cho cô biết cô ấy hả?” Dương Hiền liếc nhìn Lâm Hiểu My cảm thấy thật khó giải thích cho cô gái này.
Lâm Hiểu My lắc đầu.
“Cô nên tranh thủ thời gian đi chào hỏi mọi người đi, toàn là người trong đoàn làm phim của chúng ta, sau này sẽ cùng quay chung, dù sao họ cũng đều là tiền bối của cô day."
Dương Hiền nói nhỏ.
Lâm Hiểu My ngoan ngoãn trả lời.
Dương Hiền cũng không nán lại lâu, sau khi cùng mọi người nói thêm vài câu, liền bị một đám người khác tới chào hỏi sau đó rời đi cùng họ.
“Cô giáo Dương Hiền thật xinh đẹp, tôi không thể tin được rằng cô ấy đã ngoài bốn mươi tuổi” Lâm Hiểu My không khỏi ngưỡng mộ khi nhìn khuôn mặt và dáng người vẫn còn vô cùng trẻ trung của Dương Lê.
Sở Quốc Thiên liếc mắt nhìn, cũng không cảm thấy bên kia quả thật trẻ hơn tuổi: “Đúng vậy.
“Lớp học của cô Dương Hiền rất nổi tiếng.
Em không biết liệu mình có cơ hội nhận được sự hướng dẫn của cô ấy trong tương lai hay không.
Sở Quốc Thiên không nói gì.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một bóng người đột nhiên nhảy tới, vỗ vai Lâm Hiểu Mỹ..