Nhất thời, Thạch Tĩnh Thường cứng họng, không biết phải nói gì, trên mặt cũng có chút lúng túng.
“Đúng là, nói đến tận đấy rồi mà mấy người nghe vẫn chưa hiểu à?” Từ Khanh Miên cố ý đi tới trước mặt Sở Quốc Thiên và Quách Nam, châm biếm nói: “Chỗ tốt đương nhiên phải để lại cho người xứng đáng có được nó.
Một bộ phim hay, một bộ phim do Từ Khanh Miên tôi đây diễn chính, chỉ cần tên của tôi xuất hiện ở đó là đã có thể thu hút lượng truy cập lớn rồi!” “Cho dù có những người không biết đến tôi nhưng chỉ cần họ nhìn thấy thân hình quyến rũ mê người của tôi, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp hơn người này thì cũng sẽ háo hức, không chờ được mà vào xem để nhìn ngắm vẻ đẹp của tôi có được không.
“Bộ phim của đạo diễn Lưu nổi danh của chúng tôi, chắc chắn sẽ được mọi người tranh giành.
Đương nhiên, Tổng giám đốc Thạch sẽ đặc biệt sắp xếp chỗ tốt.
Nào có chuyện bộ phim do loại diễn viên tầm thường như mấy người diễn chính có thể so sánh được?”
Cô ta cố ý nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên: “Nhìn lại bộ phim của mấy người đi, không biết là tìm được chỗ nào, sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu gì để duy trì việc quay phim với mấy nghệ sĩ hạng ba.
Nói tên ra cũng chưa có ai từng nghe qua, muốn đặt thứ “rác rưởi” này vào đây vừa lãng phí tài nguyên lại vừa làm người ta chán ghét!” “Tổng giám đốc Thạch nhà người ta nói rồi, không có vị trí, đấy là giữ mặt mũi cho mấy người.
Mấy người còn không cảm kích, thì mượn cớ cho mấy người vị trí sau, đều là giữ mặt mũi cho mấy người thôi.
Thế nào, nếu tổng giám đốc Thạch dứt khoát, nói thẳng với mấy người rằng bộ phim của mấy người là thứ rác rưởi, không xứng để đẩy thắng lên trang chủ thì mấy người có hài lòng không? Có buông tha không?”
Mấy lời này của Từ Khanh Miên dù độc ác nhưng đúng là rất có lý.
Thạch Tĩnh Thường ở một bên cũng không phản bác lại, coi như đã chấp nhận cách nói của Từ Khanh Miên.
Dù sao, ở thời đại lượng người hâm mộ là vua như bây giờ, thì phim của bạn có quay tốt thế nào, kỹ thuật có cao cấp ra làm sao cũng không thể so sánh được với một ngôi sao có nhiều người hâm mộ tùy tiện đóng một cảnh.
Vì thế, một ngôi sao cũng không có mà còn muốn kiếm tiền, muốn nổi tiếng, nằm mơ giữa ban ngày?
Còn nữa, Thạch Tĩnh Thường là một thương nhân chỉ làm vì lợi ích, anh ta tuyệt đối sẽ không dành vị trí giới thiệu đầu tiên, loại tài nguyên chất lượng cao này cho một bộ phim ít nổi tiếng, làm như vậy thật sự không đáng giá.
Sở Quốc Thiên đứng một bên, gật đầu rồi đứng dậy, cuối cùng xác nhận với đối phương: “Tổng giám đốc Thạch, anh thật sự không tính đẩy bộ phim của chúng tôi lên trang chủ sao?”
Thạch Tĩnh Thường ngồi thẳng người, bày ra dáng vẻ không thương lượng, nói thẳng: “Anh Sở, lúc trước tôi đã nói chuyện rất rõ ràng với đạo diễn Quách rồi, vì thế tôi vẫn giữ nguyên thái độ lúc trước." “Bộ phim của các anh, tối đa cũng chỉ xứng được đăng lên một lần mà thôi, mà đó còn là nhờ nề mặt nhà sản xuất phim.
Nếu như đó là một đạo diễn nhỏ nhoi, bình thường gì đó thì tôi còn chẳng buồn nhìn.
Quách Nam đứng một bên, vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Được."
Sở Quốc Thiên gật đầu, anh đứng dậy một cách nhanh nhẹn, thờ ơ nói: “Nếu đã như vậy, vậy bộ phim của chúng tôi không trao cho anh nữa, quấy rầy rồi.” “Này, đừng, anh Sở, anh phải suy nghĩ kỹ càng vào, cho dù chỉ là trang đích nhưng số lượt truy cập trang web của chúng tôi cũng đủ để giết chết phần lớn các nền tảng nhỏ chỉ trong giây lát.
Thạch Tĩnh Thường nhìn Sở Quốc Thiên đầy khinh thường, không có thành ý nói tiếp: “Nếu anh vẫn cố chấp giữ nguyên ý định vậy thì thật sự là một tổn thất với trang web của chúng tôi, quá đáng tiếc.”
Sở Quốc Thiên không hề để ý tới thái độ khó chịu của đối phương, anh xoay người rời đi.
Đạo diễn Quách thấy thế cũng lạnh lùng nhìn mấy người trong phòng làm việc, sau đó vội vàng đuổi theo Sở
Quốc Thiên.
Từ Khanh Miên bày ra dáng vẻ xinh đẹp của kẻ giành chiến thắng, nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, còn vui vẻ hét lên ở phía sau: “Đạo diễn Quách, giờ chắc anh biết rõ giá trị của ba chữ Từ Khanh Miền rồi chứ? Chẳng qua dù hiện giờ anh đã hiểu rõ thì cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, chuyện đã quyết định xong rồi.
Theo tôi thấy á, có loại đạo diễn mắt mù như anh, các anh không lỗ chết đã may mắn lắm rồi.”
Nghe thấy những lời chửi rủa, chế giễu đầy độc ác của
Từ Khanh Miên, Đạo diễn Quách giận run cả người..