Lòng tham của những người này là một hố sâu không
Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu My rơi lệ bất lực và tuyệt vọng.
Bọn họ nói muốn làm chút gì đó?
Vậy đó là làm gì?
Không biết nghĩ đến cái gì, Lâm Hiểu My bị doạ cho giật mình, vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Sở Quốc Thiên cảm thấy kỳ lạ khi nhận được cuộc gọi từ Lâm Hiểu My.
Không có nghĩ nhiều, nhận cuộc gọi: “Hiểu My, làm sao vậy?” “Anh rể, anh rể cứu mạng em với.” Lâm Hiểu My nghe thấy giọng nói của Sở Quốc Thiên, cảm xúc kiềm chế trong nháy mắt có xu hướng sụp đổ.
Sở Quốc Thiên cau mày khi nghe thấy giọng nói tê tâm liệt phế như vậy của Lâm Hiểu My: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Sau khi nghe Lâm Hiểu Mỹ thuật lại, sắc mặt của Sở Quốc Thiên càng ngày càng khó coi.
“Chuyện này cứ giao cho anh, em đừng sợ” “Làm sao bây giờ anh rể, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta, anh rể, anh giúp em...
Sở Quốc Thiên động viên Lâm Hiểu My một hồi, lại dặn dò đối phương đừng ở trong nhà cho thuê, trước tiên ra ngoài tìm khách sạn để ở, mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Quốc Thiên lần đầu tiên gọi vào số điện thoại di động của Quách Tiên Nhan.
“Anh Thiên!” “Bây giờ lập tức phải người đưa Lâm Hiểu My đến nơi an toàn, thiếu một sợi tóc cũng không được!” Sở Quốc Thiên trầm giọng nói nói.
“Vâng em biết rồi."
Quách Tiên Nhan nhận lệnh, ném công việc trong tay xuống, vội vàng đi thu xếp.
Leng leng leng keng leng leng keng, chuông nhỏ leng keng...
Tiếng chuông tan học vui tai vang lên, Lâm Uyển Vy trong bộ đồng phục học sinh và các bạn cùng lớp của cô ấy tay trong tay bước ra từ trong cổng trường.
“Tiểu Uyển, kỳ thi hàng tháng này cậu làm như thế nào? Tớ cảm thấy rất khó hả, đặc biệt là mấy câu toán lớn cuối cùng...!Một học sinh nữ buộc tóc đuôi ngựa chạy tới, ôm lấy eo của Lâm Hiểu Mỹ, cười mỉm nói.
“Miễn cưỡng đi, thật sự rất khó.” Lâm Uyển Vy thở dài.
“Tiểu Uyển, sao sắc mặt cậu nhìn không được tốt a Học sinh nữ buộc tóc đuôi ngựa nhìn Lâm Uyển Vy, quan tâm nói.
Lâm Uyển Vy sờ lên bên mặt, nói: “Không có, có thể nguyên nhân là hôm tớ không nghỉ ngơi tốt?" “Vậy sao, thế thì trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, thức khuya rất có hại co cơ thể, yieeps sau còn có kỳ thi nữa, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!” “Được, cậu cũng vậy.” Lâm Uyển Vy gật đầu mỉm cười.
Đúng lúc này, tiếng cười đùa và tiếng ồn ào truyền đến từ một phía thu hút sự chú ý của mọi người.
Hai người quay đầu lại, thì nhìn thấy một nhóm thanh niên thiếu nữ hư hỏng ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.
Một trong những cô gái trang điểm đậm và mái tóc màu vàng hướng về Lâm Uyển Vy huýt sáo, kỳ quái nói: “Ôi da, ai đây a, đây không phải là ngôi sao lớn của chúng ta sao, sắc mặt sao khó coi như vậy a
Một cô gái bên cạnh mỉm cười nghiêng người qua “Chị Phương Thanh, chị nhận lầm rồi, chị gái cô ấy là ngôi sao “Cắt, cái gì người nổi tiếng với không nổi tiếng, cô còn thật coi trọng a? Không phải chỉ là đóng một bộ phim điện ảnh sao, có cái gì hay mà khoe khoang?”
Tóc vàng Phương Thanh dáng điệu khịt mũi khinh bỉ, coi thường.
“Chính là, gái nhà quê, giẫm phải vận cứt chó mà thôi, có cái gì mà lợi hại? Mấy ngày qua chắc chắn là thất bại rồi, còn muốn nằm mơ cái gì mà minh tinh lớn nữa?”
Những thanh niên hư hỏng xung quanh cười vang một đoàn.
Những học sinh và người đi đường nhịn không được liếc mắt.
Học sinh nữ buộc tóc đuôi ngựa cau mày, vươn tay muốn kéo tay Lâm Uyển Vy, quay người bỏ đi: “Tiểu Uyển, chúng ta đi thôi, đừng lý sự với bọn họ.
“Ừ” Lâm Uyển Vy ngoan ngoãn gật đầu, đi theo học sinh nữa về hướng ngược lại.
Nhưng đúng lúc này, một chàng trai đầu chải chuốt bất ngờ đuổi đến, chặn đường đi của hai người..