Đội trưởng nhóm vệ sĩ quay trở lại, trông thấy Lâm Uyển Vy thì hỏi: “Cô Lâm, mời cô đi về cùng với chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho cô.
“Vâng...Vậy được ạ, nhưng mà tôi phải chắc chắn rằng bạn tôi ở đây không bị làm sao đã” Lâm Uyển Vy nhìn Hứa Sở Kiều và Từ Thọ Đoan mà nói.
Tuy rằng cô không chắc chắn lắm về thân phận của những người này song bất kể có thể nào, dù sao cô cũng đang giả mạo cô chủ trong miệng bọn họ rồi, hay là bây giờ cử đi qua nói câu xin lỗi rồi cảm ơn họ một chứ nhỉ.
“Được rồi, vậy tôi lập tức cho người chờ họ đến bệnh viện, cô cứ yên tâm.” Đội trưởng nói.
“Vậy làm phiền anh, cảm ơn các anh.
Ngay sau đó mấy người vệ sĩ đi lên, cẩn thận nâng Từ Thọ Đoan nằm rũ dưới đất lên để chuyển vào trong xe.
Hứa Sở Kiều cảm kích nhìn Lâm Uyển Vy một cái, bấy giờ mới vội vàng lên xe cùng đi theo đến bệnh viện.
“Cô Lâm, cô có thể đi bây giờ rồi chứ?"
Lâm Uyển Nhi nhìn chiếc xe đã rời xa, cô hít sâu một hơi rồi gật đầu: “Làm phiền anh ạ.
Sau khi một dàn xe lăn bánh rời đi, từ một góc tối tăm nào đó có một nhóm người cao to vạm vỡ, trông đến là bặm trợn bước ra.
Từ đầu đến cuối bọn họ đều đứng một góc để quan sát tình hình, đến lúc này thì đã mồ hôi lạnh vã ướt khắp đầu và cổ.
Đúng ra thì bọn họ được lệnh rằng, phải bắt cóc Lâm
Uyển Vy đi.
Bọn họ còn chưa kịp ra tay thì đảm học sinh kia lại mò đến gây sự, ngay sau đó thì chính là đoàn vệ sĩ thần bí này.
Thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, bọn họ nào dám có động tĩnh gì nữa? “Cái đệt, cũng may có đám học sinh kia nhảy ra gây chuyện, không thì đến lượt chúng ta chịu trận rồi.
khéo còn chẳng bố dính rằng nữa là.
Một gã đàn ông đầu trọc sờ gáy, lòng hãy còn run sợ nói rằng “Anh này, đây là đoàn vệ sĩ chuyên nghiệp, em thấy cái người này chúng ta dây vào không nổi đâu.” Một người đứng đối diện lên tiếng.
“Bất kể thế nào đi nữa, thiếu nợ thì phải trả là chuyện đương nhiên rồi.
Nói đúng ra thì vẫn là chúng ta có lý hơn cả, kể cả bọn nó có ông trời chống lưng cho thì món nợ này cũng không thể để yên được!”
Gã đàn ông cầm đầu vất điếu thuốc xuống đất, hung tợn nói.
“Vậy thì giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?” “Trước tiên cứ báo lại với đại ca cái đã, đại ca nhà chúng ta cũng có người chống lưng đấy nhé, sợ đếch gì bọn nó!” "Da."
Nói rồi mấy người bèn vội vàng rời đi.
Sở Quốc Thiên nhận được tin tức Lâm Uyển Vy đã binh an vô sự từ phía Quách Tiên Nhan thì lập tức báo lại cho Lâm Hiểu My.
“Cảm ơn anh, anh rể” Lâm Hiểu My cảm thấy như thể tảng đá chèn chặt trước ngực mình biến mất bằng sạch.
“Không có gì, có chuyện gì khác thì cứ liên hệ với anh, nhớ tự chú ý an toàn bản thân.
“Vâng, em biết rồi, chị hai có gọi điện đến, anh cứ đi tiếp điện thoại đi ạ” “Ừ” Nói rồi Sở Quốc Thiên bèn ngắt cuộc gọi
Ngay sau đó, Sở Quốc Thiên nhận được cuộ gọi của
Lâm Thanh Di.
Có lẽ là do Lâm Hiểu My có nhắc tới chuyện cho vay nặng lãi vơ vét tài sản khi nói chuyện có cô, còn kể cả chuyện Sở Quốc Thiên hỗ trợ nhiều thứ nữa.
“Giờ anh đang ở đau?” Lâm Thanh Di thấy Sở Quốc
Thiên nhận máy thì hỏi.
“Anh ở bên ngoài, sao vậy?” “Ừm...!Lâm Thanh Di như thể có chút ngại ngùng “Nếu tiện thì, chốc nữa mình cùng nhau đi ăn bữa cơm đi anh”
Sở Quốc Thiên không chần chờ bèn đồng ý.
Nửa tiếng sau, hai người gặp mặt ở một nhà hàng ngay gần Công ty hữu hạn Y dược Thanh Di.
Lúc đến ơi thì Lâm Thanh Di đã gọi sẵn một ít đồ ăn rồi.
“Em chờ lâu lắm à?” Sở Quốc Thiên đi qua ghế đối diện cô rồi ngồi xuống.
Lâm Thanh Di cười cười: “Cũng không lâu
Nói rồi, hai người đều chìm vào im lặng.
“Chuyện của Hiếu Mỹ em có nghe kể rồi, cảm ơn anh.” Lâm Thanh Di tỏ vẻ chân thành nhìn Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên thoáng đờ người ra, anh nở nụ cười rồi bảo: “Cô ấy cũng là em của anh mà, không phải sao?”
Lâm Thanh Di nghe vậy mà trái tim như đập nhanh hơn vài nhịp..